"Kiều Kiều... Kiều Kiều... Kiều Kiều... Kiều Kiều..." Tiểu Nhiễm vẫn không ngừng lảm nhảm. Đạm Ngọc giúp cậu ta cởi bỏ áo khoác, cẩn thận đắp chăn cho cậu.
"Đạm Ngọc...xin lỗi..." Bốn chữ đó bỗng bật ra từ miệng Tiểu Nhiễm.
Đạm Ngọc lặng đi một lát, dừng tay lại. nàng nghi ngờ nhìn Tiểu Nhiễm, nhưng cậu ta đã ngủ say rồi.
Sáng sớm, vừa tỉnh dậy, Đạm Ngọc đã thấy Tiểu Nhiễm ngồi trên ghế sô pha, đang nhìn mình.
- Cô dậy rồi à?
Đạm Ngọc ngồi dậy, mỉm cười.
- Hôm qua... thật là phiền cô quá.
- Không sao. Đầu cậu còn đau không?
- Vẫn còn một chút.
- Vậy để tôi giúp cậu pha một tách trà!
Đạm Ngọc nói, bật dậy khỏi giường.
- Ồ... không cầu đâu!
Tiểu Nhiễm đứng dậy, đi theo sau Đạm Ngọc. Cậu ta đón tách trà nóng từ tay nàng, nói cảm ơn một cách chân thành.
- Tối qua, tôi... không nói gì với cô chứ?
Nhấp một ngụm trà, Tiểu Nhiễm ngẩng lên, lo lắng hỏi.
- Không. Cậu chỉ ngủ rất say.
- Tôi không nói gì thật à?
Đạm Ngọc cười nhẹ hơi giễu cợt. Nhớ đến cái tên cậu ta đã liên tục lải nhải.
Tiểu Nhiễm dường như nhớ lại điều gì, đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
- Thật ra... thật ra, tôi rất thích cô ấy. nhưng cô ấy không muốn ở bên tôi, tôi bèn nhờ cô giúp giả làm bạn gái, cô không phiền gì chứ?
- Không có gì đâu, chúng ta là bạn tốt mà! – Đạm Ngọc cười thoải mái.
- Thật không? Cô coi tôi là bạn tốt thật ư? – Tiểu Nhiễm dường như có vẻ kinh ngạc không dám tin.
- Tất nhiên rồi! – Đạm Ngọc cười thân mật.
- Ấy, cô không biết đâu, tôi thật sự rất cảm động! Tuy là con trai Tào Lợi Hồng, nhưng tôi từ bé đã không có mẹ ở bên. Từ khi tối suy nghĩ đã thấy có một cô bảo mẫu luôn ở sát bên mình 24/24, làm gì cũng có người trông chừng. Cái cảm giác này... Ấy, không tin thì tôi nói cho mà nghe...
- ...
- Tôi biết người ta thể nào cũng cho rằng tôi được sướng mà không biết sướng, nói tôi lớn thế rồi còn cứ thích lèo nhèo giả khổ giả sở. Nhưng mà ở trong chăn mới biết chăn có rận, cứ thử vào trường hợp như tôi sẽ hiểu ngay. Cho đến tận lúc học tiểu học, ước mơ lớn nhất của tôi là có thể tự do chơi đùa với các bạn cùng trang lứa.
- Bây giờ không phải cậu đang rất tự do sao? Bố cậu cũng sáng suốt đấy chứ, thấy cậu lớn rồi, cũng không quản cậu quá chặt chẽ nữa. Chẳng qua hồi đó cậu còn nhỏ nên bố lo lắng cho sự an toàn của cậu thôi.
- Còn lâu ấy! Nếu không vì hồi lớp 5 tôi uất ức quá tự tử một lần thì bố tôi chắc vẫn sẽ quản tôi như quản tù thôi!
- Cậu bảo sao? Cậu từng tự tử à?
- Ha ha, tất nhiên là không thành công! Tôi chỉ muốn dọa bố thôi! Thế nhưng mà linh lắm nhé, sau đó bố tôi đã nghĩ lại, không còn chăm tôi như chăm một tiểu hoàng đế cũng như không cho người bám sát tôi như hồi trước nữa. lúc tôi lên cấp III, bố tôi hoàn toàn thay đổi, để tôi sống y những học sinh Thượng Hải bình thường. thế nên ý bố tôi muốn tái hôn, tôi cũng không muốn xía vào nhiều, thật ra ai cũng muốn có khoảng không gian cho riêng mình mà.
Tiểu Nhiễm chân thành thổ lộ những gì đã trải qua. Thấy Đạm Ngọc cứ chăm chú nhìn mình, cậu ta đâm ngượng:
- Đạm Ngọc, còn chuyện này nữa, tôi thật không hiểu. Cô vừa xinh đẹp vừa trẻ trung như vậy, sao lại đến phỏng vấn? Tôi nghĩ bố tôi sẽ làm lỡ cuộc đời cô. Nên tôi đã khuyên bố đừng chọn cô. Thật đấy, cô xem ra cũng chỉ tương đương lứa tuổi tôi, nên có cuộc sống phù hợp với mình, tự mình chi phối cuộc sống mình! Tôi cứ nghĩ đến cô, như thế này mà lại phải gả cho bố tôi, tôi cảm thấy tiếc cho cô lắm.
Đạm Ngọc nhìn chàng trai kém nàng đến ba tuổi, chàng trai thường thích giả vờ lạnh lùng, bỗng nhiên thấy lòng cảm động.
- Cảm ơn cậu, Tiểu Nhiễm. – Đạm Ngọc nói, cúi đầu.
- Vậy, Đạm Ngọc, cô nói cho tôi biết, có phải cô có gì khó khăn không? Nếu không vì sao cô lại đến phỏng vấn?
Tiểu Nhiễm hỏi vậy, Đạm Ngọc nhìn cậu ta đăm đăm, không biết trả lời sao, không biết giải thích thế nào với chàng trai ngây thơ này rằng mình vì muốn hưởng cuộc sống hơn người mà đến.
Đạm Ngọc không biết nói sao cho phải, liền cúi đầu xuống thật thấp.
- Cô nói đi! Cô lại còn cố chấp trước mặt tôi sao? Tôi bảo cô biết, nếu tôi có thể giúp đỡ, tôi thề tuyệt đối sẽ không nói ra! Tin tôi đi, chúng ta là bạn mà, phải không?
Tiểu Nhiễm nhìn vẻ mặt khó khăn của Đạm Ngọc, bối rối nói chân thành.
- Tôi... không, tôi không muốn nói, và cũng không thể nói... nói ra cậu cũng không giúp gì được. – Đạm Ngọc nói lạnh lùng.
Sau đó, bất kể Tiểu Nhiễm hỏi thế nào, Đạm Ngọc vẫn giữ vẻ âu sầu, ngậm miệng không nói.
- Cậu đừng hỏi nữa được không? Tôi xin cậu đấy! Đừng ép tôi, chỉ biết nếu không phỏng vấn thành công, tôi... tôi nhất định sẽ không sống nổi...