“Anh vứt vào trong bồn nên ướt hết rồi, không mặc được nữa.” Anh nghiến răng nói từng từ, từng từ một.
Làm sao bây giờ? Mặc của em? Hay là không mặc? Hai phương án này, Tiểu Viên cảm thấy đều khả thi, nhưng tại sao lại không nói ra? Cô cảm thấy, nếu nói ra, thì nhất định sẽ rất thảm!
Vẫn may, trong lúc đang không biết nói gì thì anh đã lên tiếng trước: “Ở cổng khu nhà có cửa hàng tạp hóa đấy, em đi mua đi, anh đợi.”
“Thang Hi Hàn...”
“Không nói thêm gì nữa! Không ý kiến gì nữa! Không thắc mắc gì nữa!”
Hét cái gì mà hét chứ, anh nghĩ mình đang quay phim Thủy Vân Gian1 chắc? Tiểu Viên lẩm bẩm. Chẳng qua cũng chỉ là giặt chiếc quần trong của anh thôi, có gì mà phải làm ầm lên chứ? Người ta cũng có định nói gì đâu, chỉ định hỏi anh mặc size bao nhiêu thôi, dùng đồ PurCotton hay là Lycra?!
Tiểu Viên bực bội đi xuống, nghĩ thầm, đó quả thật là lỗi rất lớn sao? Cứ cho là không mặc đi, thì cũng có ai biết đâu cơ chứ, đúng không nào?
Nghe thấy tiếng Tiểu Viên mở cửa, anh nói, giọng sốt ruột: “Mau lên đi em!”
Tiểu Viên nhìn chiếc quần trên tay, có chút nghi hoặc, định nói chuyện với anh một chút: “Thang Hi Hàn, em mua về rồi đây, nhưng mà, anh nghe em nói này, là thế này, quần áo khi mới mua về thì nên giặt qua một lần nước, đặc biệt là quần áo bó sát người, nếu không sẽ không vệ sinh lắm.”
“Em ngơ à? Giặt thì chẳng phải sẽ ướt sao, thế thì mặc kiểu gì? Thôi, em đừng nói nhiều nữa, đưa cho anh đi!” Anh hé cửa phòng tắm, đưa tay ra với lấy.
Tiểu Viên rụt rè đưa ra, trong lòng cảm thấy thứ đồ chưa giặt này nếu trực tiếp mặc lên người thì thật là ghê quá! Chẳng phải các bác sĩ vẫn nói, sau khi đi vệ sinh phải rửa tay, nếu không thì rất có thể sẽ bị nhiễm bệnh gì đó sao?
Bất giác, trong đầu Tiểu Viên lóe lên một tia sáng. Cô giật lại chiếc quần vừa đưa ra, ngọt ngào khẩn cầu: “Thang Hi Hàn, hay là, anh dùng tạm băng vệ sinh hằng ngày của em nhé? Vừa vệ sinh vừa không phải giặt.”
“Chu - Tiểu - Viên! Em im miệng cho anh nhờ!!!”
Sư tử cũng chẳng gầm to bằng anh, Tiểu Viên cảm thấy rất ấm ức, nghĩ bụng, chưa hiểu rõ chuyện gì đã làm ầm cả lên. Có phải bảo anh dùng băng vệ sinh bình thường đâu cơ chứ, mà là loại hằng ngày, hiểu chưa? Không phải cái loại dày dày ấy! Còn kêu gì? Lẽ nào lại để cho anh ấy mặc chiếc quần không vệ sinh như thế thật? Tuyệt đối không được! Tiểu Viên dùng lực giật mạnh, kéo chiếc quần lại.
Giọng của Thang Hi Hàn có lẽ không thể cao hơn được nữa rồi, dù sao thì cũng chỉ có cao hơn chứ không thể có cao nhất, mà không phải ai cũng có thể làm được, có phải Vitas2 đâu cơ chứ?
Anh cố gắng kiềm chế giọng nói của mình nhưng cuối cùng cũng không thể giữ cho ngọn lửa không thổi lên bùng bùng: “Chu Tiểu Viên, em mà không đưa vào đây, anh ra ngoài thì em cứ chờ đấy!”
Đã định đưa ra rồi, tại sao Tiểu Viên lại vội vã rụt tay lại như vậy? Lúc ấy, trong đầu Tiểu Viên chợt lóe lên câu chuyện kéo dài mười mấy phút đã xảy ra ở bệnh viện cô làm vài ngày trước.
Một người đàn ông trung niên chạy từ tầng một lên tầng bốn, rồi lại từ tầng bốn chạy xuống tầng một, chạy đi chạy lại mấy vòng. Một người phụ nữ trung niên đuổi đi đuổi lại mấy vòng, đuổi được rồi thì cầm giày đập lấy đập để, một chiếc bị gãy, liền lấy chiếc còn lại đập tiếp. Vừa đập vừa mắng mỏ, vừa đuổi vừa đánh,… khung cảnh lúc ấy, cứ như là… Dung ma ma xuyên không. Hai người đuổi nhau chí chết ấy đều có sự kiên trì đến đáng kinh ngạc, người phụ nữ trong lúc rượt đuổi, mắng đến nỗi lớp trang điểm cũng trôi hết, tóc tai rối bù, lúc tăng tốc độ, mái tóc bay phần phật, như bị điện mấy trăm vôn giật.
Khung cảnh ngày hôm ấy trước nay chưa từng xảy ra. Lầu trên lầu dưới, ngoài các bác sĩ ra, bệnh nhân cũng xúm lại xem. Cuối cùng, bệnh viện phải gọi tất cả bảo vệ tới mới có thể chấm dứt cuộc chiến đấu ác liệt ấy.
Ai mà biết được người phụ nữ đang thở không ra hơi và người đàn ông đang mồ hôi đầm đìa kia hóa ra lại là vợ cùng chồng đi khám Nam khoa. Phát hiện có bệnh sinh lý, bà vợ nổi cơn tam bành lao đến đánh chồng. Người chồng oan ức, giơ tay lên trời thề rằng không hề làm chuyện gì có lỗi với vợ. Đường đường một người đàn ông mà lại nước mắt đầm đìa, nói: “Nếu tôi mà ăn vụng thật thì cũng phải biết chùi mép chứ, sao lại để bà đi khám cùng thế này được?”
Cuối cùng, bác sĩ phải đứng ra giải thích: “Việc lây nhiễm bệnh sinh lý mà không qua quan hệ nam nữ cũng không phải không thể xảy ra, mặc dù tỉ lệ rất thấp, nhưng vẫn có thể có. Vì vậy, mọi người nên tránh sử dụng trực tiếp các thiết bị vệ sinh công cộng, phải rửa tay, chú ý vệ sinh cá nhân.”
Tiểu Viên nghĩ, đây chẳng phải là liên quan đến vấn đề vệ sinh cá nhân hay sao? Cô hãy còn nhớ người phụ nữ nọ nói lúc rời đi vẫn còn gầm gừ: “Tôi không cần biết ông làm sao mà mắc bệnh, tôi nói cho ông biết, từ nay đừng có hòng chạm vào tôi!”