“Mình đã xem ảnh, bé gái đó trông khá xinh, thiệt thòi cho cậu rồi, mẹ kế!” Tư Nhã cười chễ giễu.
“Cút! Cùng lắm mình cũng chỉ là chị thôi!”
“Nói về chuyện kia đi! Cậu nói muốn chia tay, rốt cuộc Thôi Thái Dạ đã phản ứng thế nào vậy? Mình luôn cảm thấy Thôi đại gia sau khi gặp cậu luôn đi theo mô típ trong các bộ phim thần tượng. Anh ta có bày ra vẻ mặt tàn khốc dùng giọng điệu uy hiếp nói “muốn chia tay thì đợi đến kiếp sau đi”, hoặc là níu lấy tay cậu với dáng vẻ vô cùng đau khổ, mưu đồ dùng ánh mắt để làm cậu tan chảy?”
“Cậu có thể viết kịch bản phim được rồi đó!” Tiểu Ái liên tục lắc đầu. Nhưng mà nói đến phản ứng của Thôi Thái Dạ, bản thân cô cũng cảm thấy bất ngờ.
Hôm qua, lúc thấy cô dưới nhà, khí thế anh vẫn như sấm vang chớp giật, hết hỏi cô mấy ngày nay đã đi đâu, lúc lại hung dữ nói lần sau tuyệt đối không được phép như vậy, bằng không anh sẽ ghẻ lạnh cô một năm. Nào ngờ sau khi vào nhà, cô thận trọng bình tĩnh nói lời chia tay, anh lập tức im bặt không nói câu nào.
Tiểu Ái nhìn anh rất lâu. Anh ngồi trên ghế sô-pha, lúc sau mới bật cười: “Làm sao vậy? Em thật sự vì chuyện của Vy An mà tức giận sao?” Tiểu Ái không trả lời, vẫn chỉ nhìn anh. Nụ cười trên miệng anh trở nên gượng gạo, nhưng vẫn không tắt: “Được rồi! Tiểu Ái! Lúc nãy là anh không tốt, không nên nặng lời với em như vậy, nhưng đó là vì anh lo lắng cho em. Em chỉ nói một tiếng xin nghỉ với bọn Châu An rồi sau đó biệt tăm biệt tích liên tiếp mấy ngày. Anh không gắn kết chuyện này với chuyện của Vy An, bởi vì anh nghĩ em sẽ không nhỏ mọn như vậy, và em cũng luôn tin tưởng anh.”
“Lộ Sa thật sự là con gái của anh đúng không?” Nếu như anh thật sự muốn cô làm mẹ kế, thì ngay cả bạn trai cô cũng không cần. Thật buồn cười, cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Không chừng cái cô bé Lộ Sa kia làm việc nhà còn giỏi hơn cả cô.
Thôi Thái Dạ hơi lưỡng lự, có vẻ còn do dự có nên nói ra sự thật hay không: “Thực ra… hiện tại, anh không thể khẳng định. Năm anh và Vy An chia tay, anh mới mười tám tuổi, anh không có cách nào xác định.”
“Vậy thì đơn giản thôi, xét nghiệm AND.”
“Tiểu Ái, thực ra hiện tại vấn đề quan trọng không phải là chuyện đó. Mà là… lão già nhà anh.”
“Đợi đã, chúng ta lạc đề rồi! Chủ đề hôm nay là “chia tay” chứ không phải là chuyện tranh chấp hậu cung.” Tiểu Ái uốn nắn anh.
Anh lại sững sờ nhìn cô rất lâu, ánh mắt đó khiến cô bắt đầu nổi gai ốc.
Cuối cùng anh nặng nề gật đầu: “Anh hiểu, anh sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện của Vy An.”
Tiểu Ái chết đứng.
Người đàn ông này, tai có vấn đề rồi sao?
“Bé con!” Anh đột ngột kéo cô lại đặt trên đùi mình: “Em hãy ngoan ngoãn, bất cứ điều gì em cứ bỏ ngoài tai, tất cả những chuyện phiền phức đó, anh sẽ giải quyết. Cho dù lão già đó có làm phiền đến đâu, em cũng đừng để ý, biết không?”
Biết? Cô biết cái gì chứ? Ai mà biết được chuyện lão thái gia nhà anh ta, rồi người bạn gái cũ cùng đứa con riêng gộp lại với nhau là chuyện gì? Sở dĩ hôm nay cô nói chia tay với anh không hoàn toàn vì chuyện của Vy An, mà nguyên nhân quan trọng nhất là… hiện tại ngay đến chính mình cô cũng không hiểu rõ nữa.
Chỉ là, sau khi bỏ đi vài ngày rồi quay về, cô bất chợt phát hiện ra mình và Thôi Thái Dạ thật sự không như đang yêu lắm. Một mình chạy đi casting ở mấy nơi, cô mới hiểu hóa ra điều mà mình thích vẫn là cảm giác bận rộn nhưng phong phú này. Bất kể công việc không thành công, thì dù sao vẫn có thể tích lũy từng chút từng chút kinh nghiệm, giấc mơ sau này cũng có ngày thành sự thật. So sánh hai thứ, thật sự cô thích làm việc hơn.
Tiểu Ái bất ngờ nói lời chia tay như vậy, kỳ thực cũng là nghĩ cho anh. Cứ lằng nhằng không quyết thì chỉ càng thêm rắc rối, tuy xử lý chuyện tình cảm không được cao minh cho lắm, nhưng dứt khoát, gọn nhẹ xưa nay luôn là phong cách của cô.
Đằng này người ta đã dắt con gái tìm đến tận cửa rồi, cô còn chiếm vị trí đó làm gì. Vy An cũng rất được, xinh đẹp, mảnh mai, nói không chừng chính là mối tình đầu của anh ta, ngay cả con gái cũng hiểu chuyện như vậy. Tình tiết này trong tiểu thuyết ngôn tình không phải vẫn thường có hay sao? Nhân vật nữ chính và nhân vật nam chính chia lìa bao nhiêu năm rồi gặp lại. Nhân vật nữ chính có con song nhân vật nam chính không hề hay biết, giữa họ lại có thêm vai nữ phụ đảm nhiệm người bạn gái hiện tại. Vai nữ phụ trong tiểu thuyết luôn không biết điều, luôn thích gây chuyện, oán sống oán chết, từ tai nạn xe cộ đến bệnh nan y đều không từ một thủ đoạn nào, cuối cùng quậy đến mức bị người ta hất tung đi. Bây giờ vai nữ phụ tự động nhường, không phải ai cũng vui mừng sao?
Những lời này Tiểu Ái không thể nói lên được, không phải cô không muốn, mà là Thôi Thái Dạ không cho cô cơ hội. Anh ta nói anh ta chưa ăn cơm đã đến tìm cô, muốn cô làm đồ ăn cho anh ta nữa. Cô chỉ biết pha mỳ, đúng lúc bữa tối cô cũng chưa ăn no, liền pha luôn hai bát. Ăn xong Tiểu Ái nghĩ Thôi Thái Dạ sẽ đi, kết quả anh lại nói trên ti vi có trực tiếp bóng đá, bắt cô phải xem cùng.