Khó khăn lắm mới lết tới chân núi, đầu tóc mặt mũi tôi dính đầy tuyết, tôi đặt mông ngồi xuống đất, trong lòng uất ức vô cùng.
Tôn Gia Ngộ khoanh hai tay đứng trước mặt tôi, anh còn chẳng hề có lương tâm cười nhạo tôi: "Không có anh, em vẫn xuống núi như thường. Bị ngã một lần, em sẽ tiến bộ gấp mấy lần ấy chứ".
"Biến đi", ngọn lửa giận dữ bốc tới đỉnh đầu tôi, tôi cầm ván trượt đập vào người anh: "Em chưa từng gặp người đàn ông nào tồi tệ như anh, anh không phải là con người mà".
Bạn của Tôn Gia Ngộ ở bên cạnh cười hì hì: "Mark, cậu xong rồi, còn không mau cởi áo tạ tội với cô ấy đi!"
Tôi tức chết đi được, nói thẳng với anh sẽ không bao giờ đến đây lần thứ hai.
Tôn Gia Ngộ đành phải mềm mỏng thương lượng với tôi: "Chúng ta ở đây những ba ngày, không trượt tuyết thì em muốn làm gì?"
"Em đi Novalisika".
"Không được, đã nói ba ngày sau mới đi".
"Em mặc kệ, ai bảo anh lừa em". Tôi bám vào cổ anh rồi leo lên lưng anh mè nheo, khiến Tôn Gia Ngộ hết cách.
Anh đành phải cáo lỗi với nhóm bạn. Sau bữa trưa của ngày hôm sau, anh đưa tôi rời khỏi khu trượt tuyết.
Một người bạn nhắc nhở: "Trời có vẻ u ám lắm, chỉ e là sẽ có tuyết rơi".
Tôn Gia Ngộ ngẩng đầu quan sát sắc trời rồi cất giọng bình thản: "Chắc không sao đâu. Nếu thuận lợi chúng tôi chỉ mất ba tiếng đồng hồ đi đường, chúng tôi có thể vào đến thành phố trước khi trời tối".
Nhưng chúng tôi mới đi chưa được bao xa, hoa tuyết bắt đầu bay khắp bầu trời. Nửa tiếng đồng hồ sau đó, tuyết rơi ngày càng dày đặc.
Bốn bề là đất bằng và những quả đồi bát ngát mênh mông, không hề xuất hiện bóng dáng con người và nhà cửa. Vào mùa hè, nơi này là rừng bạch dương sum suê, nhưng bây giờ chỉ còn lại khoảng trống trắng xóa tiêu điều. Trong không gian rộng lớn như vậy, có duy nhất chiếc xe Jeep của chúng tôi độc hành.
Tôi cảm thấy hơi sợ hãi: "Chúng ta đi bao lâu nữa mới tới nơi?"
Tôn Gia Ngộ cố gắng định hướng đường đi ở phía trước: "Anh không biết, trận tuyết này hơi bất thường. Con đường có vẻ không đúng lắm thì phải."
Tôi được dịp châm chọc anh: "Anh lạc đường rồi phải không? Còn dám nói khoác mình là GPS."
Tôn Gia Ngộ quay sang nhìn tôi, anh cất giọng sắc lạnh: "Em không nói cũng chẳng ai nghĩ em là người câm."
Người này trở mặt nhanh như lật bàn tay, thật chẳng thú vị một chút nào. Tôi bĩu môi với anh rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôn Gia Ngộ lôi từ hòm dụng cụ một tấm bản đồ, anh càu nhàu: "Anh phát hiện thấy từ lúc quen em, anh không ngừng gặp chuyện xui xẻo. Khi nào về anh phải tìm thầy tướng số mới được, xem có phải chúng ta khắc mệnh hay không?"
Đây là hành vi "giận cá chém thớt" điển hình, tôi lờ đi như không nghe thấy.
Lúc này, Tôn Gia Ngộ rõ ràng chỉ mạnh mồm chứ không còn tự tin như ban đầu. Anh quan sát tấm bản đồ một lúc rồi nói nhỏ: "Không phải đấy chứ, trên bản đồ chỉ có một con đường thôi mà".
Tôn Gia Ngộ cố chấp lái xe thêm ba mươi cây số nữa, nhưng tình hình ngày càng bất ổn.
Lúc này mới chỉ ba giờ chiều nhưng sắc trời như lúc hoàng hôn, tầm mắt con người chỉ khoảng ba mét. Tuyết gần như ngập cả bánh xe, ngoài tiếng động cơ, bên tai còn có thể nghe rõ tiếng bánh xe ma sát trên tuyết lạo xạo.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy âm thanh tuyết rơi dày đặc và nặng nề như vậy. Bình thường giông bão hoặc mưa lớn còn có thể hình dung, một cơn bão tuyết hiếm gặp như thế này, tôi không thể tìm ra hình dung từ thích hợp, giống như trên trời có người cầm một xô tuyết dội ào ào xuống đầu bạn.
Trời đất như chỉ còn lại hai chúng tôi và một màu trắng xóa vô cùng vô tận.
"Lẽ nào là ngày tận thế?" Tôi cố đè nén nỗi sợ hãi.
Tôn Gia Ngộ định há miệng trả lời, nhưng anh chưa kịp lên tiếng, thân xe rung mạnh một cái rồi đứng im tại chỗ, động cơ tắt ngóm.
Tim tôi đập thình thịch, tôi hoang mang nhìn anh.
Tôn Gia Ngộ đập mạnh tay vào vô lăng và chửi thề một câu: "Mẹ kiếp, đúng là gặp ma rồi".
Anh thậm chí còn không kịp mặc áo khoác lập tức nhảy xuống xe xem xét tình hình. Tôi khoác áo lông vũ xuống xe theo anh, bông tuyết luồn qua cổ áo chui vào ngực lạnh toát.
Hóa ra bốn bánh xe chìm hẳn trong tuyết nên bị hãm lại, dù chúng tôi cố gắng cỡ nào cũng không thể khiến xe nhúc nhích.
"Máy di động". Tôn Gia Ngộ chìa tay về phía tôi.
Tôi rút điện thoại nhưng màn hình hiển thị nơi này không có sóng, chúng tôi không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.