-Vâng ạ!
Vũ đứng dậy. Cậu đẩy đẩy cái nắp hầm và thấy nó vẫn bị khoá nên ngồi xuống:
-Không biết lũ khốn đó nhốt chúng mình ở đây bao lâu nữa!
-Cậu nghe tiếng gì không?
-Học sinh! Hôm nay là thứ 2!
Hai người họ vui mừng nhảy cẫng lên. Cả hai cùng hô thật to:
-Cứu với!
Nhưng họ đâu biết rằng họ đang làm một việc vô ích vì hôm nay học sinh trong trường sẽ đi cắm trại. Vũ và Trang dần hiểu ra điều đó khi họ thoáng nghe thấy tiếng mụ tổng phụ trách qua loa: ” Lớp 11a2 xe số 23″. Vũ tức giận quá nên lại đập phá nắp căn hầm rồi lại tìm loanh quanh xem có rìu hay thứ gì đó để phá được nó không. Lần nay Trang cũng giúp sức, cô không tin rằng cái nắp kia sẽ có thể mở được nhưng dù gì thì cô cũng muốn giúp Vũ đôi chút. Khi cả hai đã thấm mệt Trang mới lên tiếng:
-Vô ích! Mọi hi vọng đã tan biến rồi! Hãy cầu nguyện đi vì có thể đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của hai ta!
-Hoặc của bọn chúng!
Trang ngạc nhiên. Vũ nói:
-Chẳng phải bà ta vẫn tưởng cậu chỉ có một mình thôi sao? Bà ta đâu biết rằng cậu có mình!
Trang mỉm cười:
-Cậu là thiên tài!
6 giờ 45 phút tại phòng hiệu trưởng.
Tổng phụ trách bước vào và thấy hiệu trưởng đang nghe điện thoại.
-Vâng! Vâng! Thời điểm này chúng tôi sẽ cố gắng quản lí học sinh để không xảy ra vụ việc gì trong đợt thi của trường sắp tới.
Mụ cúp điện thoại và nói với bà Hà:
-Gọi cho hai người kia và nói với họ rằng phải có mặt ở đây trong vòng 15 phút nữa!
Tổng phụ trách vâng lời ra ngoài làm công việc mà “chủ nhân” của cô ta ra lệnh. Kim đồng hồ nhích đúng đến 7 giờ thì cả ba người kia đều có mặt tại phòng của hiệu trưởng. Mụ đứng dậy và nói:
-Lại một lần nữa! Con bé đáng ghét ấy định quay trở lại hãm hại ta! Giờ hãy cho nó nếm vị của cái chết…. lần nữa!
Nói đến đó mụ bước ra khỏi phòng và theo sau là các “thuộc hạ” thân tín của mụ. Ba người đi đằng sau thì người phụ nữ quay phim lên tiếng với hai người kia nhưng nói rất nhỏ:
-Lại một lần nữa? Các chị định để nó xảy ra sao?
-Thì đã sao nào! Tôi biết bà ấy nghiện giết người từ ngay lần đầu giết con bé ấy nhưng rồi tôi lại có cảm giác thích thú vì như mình được trả thù vậy! – Y tá trả lời
Tổng phụ trách thêm lời:
-Chả hiểu sao tôi chả có cảm giác gì cả! Tôi ghét học sinh! Chúng là những con quái vật! Và tôi rất thích được giết quái vật!
Người phụ nữ đó im lặng không nói thêm một lời nào. Dường như cô ta nghĩ rằng mình cũng như những cô nữ sinh đã ra đi kia. Đã chết từ lâu rồi nhưng cô ta đã bước chân vào thế giới bệnh hoạn của hiệu trưởng thì khó có thể chui ra vì nếu ra thì không chừng họ sẽ giết cả cô để bịt đầu mối và nếu báo cảnh sát thì cô cũng đã đồng loã rồi. Bèo dạt mây trôi đã đâm lao thì phải theo lao. Hiệu trưởng tiến tới định mở nắp căn hầm thì có tiếng chuông điện thoại di động reo, mụ nhấc máy:
-Con gọi mẹ có việc gì?
-Con để quên cái điện thoại trong phòng mẹ! Để tý con qua lấy mẹ để chìa khoá ở phòng bảo vệ đi!
-Các bác bảo vệ mẹ cho nghỉ mấy hôm rồi! Để tý mẹ mang về!
-Vâng!
Mụ gập điện thoại và lấy chìa khoá nở nắp hầm. Cả 4 người họ cùng ngó xuống căn hầm rồi lần lượt từng người bước xuống. Hiệu trưởng nhìn thấy Trang đang nằm giữa phòng không nhúc nhích:
-Hai ngày rồi còn gì! Nằm giũ xác ra là phải! Cũng yếu như những đứa khác thôi!
Tổng phụ trách liếc mắt ra hiệu với hiệu trưởng:
-Thực hiện bữa tiệc đi chứ! Những cái bình kia đang cần bạn mới! Ta nên làm chúng hài lòng!
Họ mỉm cười với nhau. Hiệu trưởng vừa ngồi xuống cầm tay Trang thì bất chợt cô bật dậy và cắm con dao nhỏ dùng để mổ của y tá vài vai hiệu trưởng:
-Không nhanh thế đâu!
Hiệu trưởng la lớn và ngã gục xuống, ba người kia thấy vậy xông vào thì Trang giơ cái kéo ra:
-Vào đây! Lũ bệnh hoạn! Tao không thể chết dễ dàng dưới bàn tay bẩn thỉu của chúng mày được!
Tổng phụ trách liều xông vào thì Trang định giơ cái kéo lên đâm mụ đúng lúc đó Vũ nấp từ đằng sau đấm liền xông tới ẩn mụ tổng phụ trách thật mạnh ra góc và kéo tay Trang ra khỏi căn hầm
Hai người họ chạy đi. Vũ kéo tay Trang thật mạnh:
-Mau lên! Rời khỏi đây thôi!
Trang định quay lại đóng nắp căn hầm nhưng Vũ ngăn lại:
-Đi nào! Không còn thời gian đâu!
Họ chạy qua khuôn viên vườn cây của trường thì thấy hai con chó đen lúc nãy đang bị nhốt trong một chiếc lồng. Chúng hung hăng và dữ tợn khi nhìn thấy hai người, chúng dùng chiếc răng sắc nhọn cắn vào song sắt. Vừa nhìn, Trang vừa hỏi:
-Tại sao trong trường học lại thả loại chó này!
Vũ thêm lời:
-Mình không biết! Thường ngày chúng là những con chó hiền lành và đáng yêu! Thật không hiểu nổi mụ ta đã làm gì với chúng!
Trời nổi sấm và đổ mưa ào ạt xuống như thể không còn có ngày mai. Cây cối trong khuôn viên trường nghiêng ngả, tất cả bụi và lá cây bị gió thổi mạnh đi như một cơn lốc. Trang nhìn ra phía cổng trường và thấy có bóng một chiếc xe ô tô, cô toan định chạy ra kêu cứu thì nhận ra đó chính là con trai bà hiệu trưởng. Cô kéo tay Vũ nấp trong khuôn viên của trường. Trang nói: