-Bác nói thật chứ? Cháu sợ lắm,bởi ma của thời xưa có vong linh,âm khí mạnh lắm!
-Ừ bác biết,nhưng không còn cách nào khác,mình phải nhờ thầy phong thủy thôi…
Đêm hôm đó sau khi về nhà,ông lên giường ngủ,khổ nỗi mắt nhắm mà đầu cứ nghĩ về cái lúc ông Châu gặp oan hồn đó… Bất chợt có một luồng gió mạnh làm bật tung cửa sổ,lùa vào nhà. Làm chiếc màn ông lung lay đáng sợ,sau đó ông nghe tiếng bước chân lạ,lạ lắm! Kiểu nư tiếng nện gót chân của một đôi hài,đôi ủng vải mà các vị quan lại thời xưa hay mang,nghe tiếng bệch bệch,ông cũng hình dung được cái dáng đi bệ vệ,cao sang của người đi hài…
Ông nghi có chuyện chẳng lành,nhưng người sao bây giờ cứ cứng đơ,không động đậy được.
“Chắc chắc mình bị bóng đè rồi!!!”-ông ở mo mắt,mồ hôi toát ra như tắm,rồi ông lại nghe tiếng khoát áo mũ kiểu quan phanh phách,ớn lạnh! Tiếng bệch bệch nện xuống sàn càng nghe rõ hơn… Ông Châu ú ớ,lạnh toát sống lưng,mồ hôi thấm đầm đìa khi thấy cái oan hồn mặc áo màu vàng,quần trắng và đội mũ tề ấy đi ngang qua giường mình ngủ… Hai tay cầm một mảnh vải lụa đục đục.
Dưới ánh trăng mờ,đôi tay của oan hồn ấy chỉ có những đường gân gần như trong suốt màu xanh,lất phất mảnh vải lụa đã được đặt trên mép giường ông… Sau đó đâu đây có tiếng chuông leng keng như tiếng của quả chuông phát ra từ những chiếc xe rác….
Bất chợt cái oan hồn âm tính ấy thét lên một tiếng,rồi vụt bay đi ra ngoài cửa sổ…. Để lại căn phòng mờ mờ trăng trắng ánh trăng soi vào…
Ông Châu choàng tỉnh dậy,thì ra là một giấc mơ. Trời gần sáng,ánh nắng cũng đã làm trời quang tỏ và rực sáng khắp căn nhà… Ông Châu mồ hôi trên trán nhễ nhại,rồi vùng người dậy,bỗng đâu trên tay ông có một mẩu khăn lụa!
Trời ơi! Đêm qua giấc mơ đó là có thật ư??? Mẩu khăn lụa trên tay ghi kí tự Hán ngữ không hiểu nghĩa,ông vùng dậy,lập tức tìm đến vị thiền sư Tam Tọa ở chùa Ứng Linh Tự. Nhờ vị sư Tam Tọa ây chỉ bảo….Sau một hồi dịch kí tự Hán đó,mẩu thông điệp mà oan hồn ấy gửi đến cho ông:
“Chỉ cần khai quật táng cải của ta tại 2 nơi: Thành Phía Đông,cạnh pháo đài Trấn Bình Môn,nơi còn lại tại khu vườn Ngự Quyên Uyển cạnh nơi ta và ngươi đã gặp nhau,ta sẽ không quấy rầy nữa!”.
Cả vị sư Tam Tòa và ông Châu ngây người ra trước bức thông điệp. Vài ngày sau ông Châu kêu người đến hai nơi để tìm hài cốt của oan hồn ấy…
Bất ngờ thay,sau bao năm phong trần,trải qua thời gian của lịch sử,nửa thân mình và một cánh tay được tìm thấy ở phía đông thành,tại Trấn Bình Môn vẫn còn cốt,và mảnh vải lụa màu vàng hôm ấy vị tể tướng ấy mặc,sau đó bị sát hại vẫn còn nguyên vẹn. Tiếp tục tìm ở vườn Ngự Quyên Uyển,ngôi nhà cổ có khu vườn âm u,tối tăm,ông Châu tìm được cánh tay còn lại,hộp sọ và phần thân trở xuống.
Kể từ hôm đó,sau ngày khai quật và cải táng hài cốt của vị tể tướng đó,ông Châu nghỉ việc… Không bao giờ muốn đi khuya nữa,ông chuyển sang nghề khác và nghỉ hưu,năm nào cũng đến cúng,và xin điều may cho con cháu mỗi lcú gặp hoạn nạn,khó khăn,cầu thỉnh ý Ngài….
Đây là câu chuyện có thật của chú ruột mình,đồng thời là nhân vật trong truyện (đã thay đổi tên). Mình chưa bao giờ gặp oan hồn,ma hay thần linh gì,nhưng khi được chú kể ại,chứng nhận sự thật việc thật,mình xác định đây là một câu chuyện không phải bịa ra. Cám ơn bạn đã đọc truyện của mình nhé!
Hết.