Người cảnh sát nhìn Tâm và nhìn John ra vẻ không hiểu câu chuyện kỳ cục này. Hắn bảo hai người leo lên xe để chở về ty cảnh sát. John được một cảnh sát viên đem đi giam tạm chờ thẩm vấn, rồi mời Tâm lên văn phòng hỏi chuyện.
– o O o –
Bước vô nhà Tâm thấy nhà cửa vắng ngoe. Nàng vội chạy vô phòng. Thế đang ngủ. Tâm thở phào nhẹ nhõm. Nghe tiếng động, Thế mở mắt quay mình lại nhìn mẹ:
– Mẹ mới về hả? Hôm nay mẹ về trễ vậy?
Tâm đặt tay lên trán con:
– Ừ! hôm nay me có nhiều việc quá. Con thấy bớt tí nào không?
-Dạ con cũng đỡ rồi. Con khát nước quá.
Tầm cầm chai nước lạnh đã cạn trên chiếc bàn nhỏ gần giường lên nói:
– Để mẹ đi lấy chai khác cho con. Chị Phượng chưa về à?
– Dạ chưa. Chị Phượng nói chị đi ngang chợ mua cam và táo.
Tâm không nói gì, vừa đi vừa ngẫm nghĩ thương đứa con gái lớn. Nó thật quán xuyến. Việc gì trong nhà cũng lo lắng đầy đủ. Phượng sợ mẹ buồn phiền vì ba đã bị thất nghiệp, không làm gì giúp cho mẹ lại còn mang bệnh cờ bạc. Ba hay lấy tiền của mẹ, lại còn lấy đồ đạc trong nhà bán rẻ để đi qua Shrevport đánh bài.
Vợ chồng nàng cãi nhau hoài làm đứa bé cũng buồn. Phượng đi làm part time để phụ với mẹ. Còn Tự thì lấy cớ buồn vì mất việc, đi qua sòng bài nói là để nghe nhạc cho vui. Nhưng ai cũng biết Tự đã lậm vào môn này rồi, khó mà dứt ra được. Không chịu nỗi sự bực bội, Tâm đòi ly dị. Tự hối hận hứa với vợ con không đi cờ bạc nữa. Nhưng con ma đỏ đen đã ăn vào máu của chàng rồi, vì vậy, không đi khoảng 2 tuần là chân tay Tự ngứa ngáy chịu không nỗi. Bao nhiêu tiền của vợ giấu trong hộc tủ, góc rương, Tự moi ra đi nướng hết. Con cái cso đồng nào Tự cũng tìm cách nói đưa. Mỗi lần về tới nhà là hai vợ chông gây gổ. Lần cuối cùng Tự nói sẽ không thèm về nhà nữa. Đã hơn một tháng rồi, mẹ con sống lủi thủi với nhau. Biết hai con vẫn thương ba, nhưng Tâm đã nhất quyết. Nàng không muốn sống trong cảnh này mãi được. Tự như một chiếc răng sâu cần phải nhổ. Để chỉ làm cho cả thân thể đau nhức mà thôi.
Thấy mẹ trở vào phòng với chai nước mới, Thế ngồi dậy, nhưng hơi chóng mặt, nó lại nằm xuống:
– Mẹ mệt không? Mẹ làm việc overtime nhiều quá, mệt lắm phải không? Con thấy mẹ hơi xanh!
Tâm cười cho con yên lòng:
– Còn đừng lo, mẹ biết sức mẹ mà.
Nàng lảng sang chuyện khác:
– Cón đói bụng lắm rồi phải không? Để mẹ xuống bếp hâm lại cháo con ăn.
Thế đưa tay cản:
– Con không đói, miệng con lạt lắm. Mẹ đói ăn đi. Một lát chị Phượng về thế nào cũng mua thêm vài món.
– Không biết chị con đi đâu bây giờ chưa về? Ở nhà có gì lạ không con?
Thế không biết mẹ nói lạ là lạ chuyện gì. Nó bệnh nằm thiêp thiếp cả ngày, chuyện lạ chắc chắn không xảy ra ở trong nhà này rồi. Nó cười cho mẹ an lòng:
– Con ngủ cả ngày, không thấy gì lạ hết. Mẹ đi làm có gì lạ không?
Tâm thấy tim tự nhiên thắt lại, nhớ đến sự việc ngày hôm nay, giong nàng run run:
– Không! À có… không… con có nghe tin tức gì của ba con không?
Thế tư tự:
– Dạ… con nghe thằng Nhi nói tuần rồi nó gặp bên sòng bài.
– Nó cũng đi đánh bài à?
– Không biết nó có đánh bài hay không, nhưng nó nói có chương trình ca nhạc hay lắm, cả nhà tụi nó đi coi.
Tâm cũng nhớ đã thấy tờ quảng cáo trên báo, có các ca sĩ hay từ California về trình diễn trong dịp cuối năm. Mới đó mà năm cũ đã đội nón sắp bước đi, nhường một năm mới đang xách dù trở về. Tâm chợt liếc nhìn hình nàng trong gương. Mái tóc nàng xơ xác với gió lạnh bên ngoài. Làn da tái, đôi mắt thâm quầng. Không biết Tự đã sống như thế nào cả tháng nay. Nàng chợt nghe tiếng của chàng qua đôi môi đen, thâm tái của John. Trời ơi! Tại sao lại có chuyện quái đản như vậy xẩy ra chứ? Lòng nàng chợt xao xuyến, bất an. Tâm nghĩ, một lần nữa, khi Phượng về, sẽ kể chuyện này cho hai con nghe cùng một lúc. Phượng chững chạc, khôn trước tuổi. Nó có thể phân tích cho nàng nghe chuyện này. Thế thì còn bé quá, chắc không giúp nàng giải quyết được gì.
Gió bên ngoài chợt như thổi mạnh hơn. Đêm xuống thật nhanh. Nhưng tiếng động sột soạt trên mái nhà cũ kỹ. Tâm kéo tấm màn lại và nói:
– Hôm nay coi bộ gió lớn lắm. Không biết sao con Phượng vẫn chưa về mà không thấy gọi điện thoại.
Thế ngừng chai nước uống, nghe ngóng bên ngoài rồi nói:
– Hình như chị Phượng về.
Vừa nói xong, cánh cửa mở tung. Phượng chạy vào như cơn gió lốc. Nàng oà khóc:
– Mẹ! mẹ!
Tâm hoảng hốt hỏi:
– Phượng! Chuyện gì vậy?
Thế cũng vội vàng nhảy xuống giường:
– Sao vậy chị? Có chuyện gì vậy?
Phượng mếu máo nói:
– Con nghe người ta nói có một chiếc xe chở người đi đánh bài bên Shreveport bị lật, trên xe có nhiều người chết….