Thích một người mà không muốn nhắc đến tên người ấy. Cho dù có bao nhiêu tên gọi thân mật nhưng không một cái tên nào hợp với người ấy, không một cách gọi nào có thể nói lên được khát vọng và nỗi nhớ mong về người ấy trong trái tim cô.
Nhận được điện thoại của cô ấy, chàng trai chạy ra khỏi ký túc, vừa nhìn là thấy cô ấy ngồi trên bậc thềm. Cô ấy quá chói sáng, sinh ra đã là sự giải thích hoàn hảo nhất cho từ "mỹ nhân".
Chàng trai đi đến trước mặt cô ấy, nhíu mày nhìn cô. Lúc đó cô ấy mới đưa tay ra, tươi cười và nói:
- Tê chân quá, kéo em dậy.
Đối phương đứng trên cao nhìn xuống, lông mày nhíu chặt lại, không hề có ý giúp đỡ:
- Làm nũng á? Anh không thích như thế.
Quân lương mỉm cười nhìn người ấy:
- Xin anh mà.
Nhưng đối phương không những không chịu mà còn vỗ ngực làm ra vẻ buồn nôn:
- Em đừng có làm như thế, sẽ chết người đấy.
Nhưng sau khi giằng co hồi lâu, người ấy vẫn thỏa hiệp. Cậu ta kéo Quân Lương dậy, gõ mạnh vào trán cô:
- Sợ em rồi.
Mặc dù là mùa hè oi bức nhưng Quân Lương vẫn không bận tâm, khoác tay cậu ta.
Hôm ấy họ cùng mặc áo Polo in Logo chú cá sấu nhỏ trên ngực, giày cũng cùng mẫu AF1. Quân Lương cúi đầu mỉm cười vì sự trùng hợp này.
Rất nhiều ngày sau đó, cô gái có nốt ruồi đón lệ ở khóe mắt vừa khóc vừa chất vấn họ:
- Rốt cuộc ai là người chủ động trước?
Quân Lương nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, trong đầu nhanh chóng hiện lên cảnh tượng hôm ấy mình giơ tay ra, mặt dày ngồi trên bậc thềm không chịu đứng dậy.
Cô đang định mở miệng thì có người đứng chắn trước mặt cô, nói:
- Là anh.
Rõ ràng là lỗi của cô nhưng người ấy lại muốn thay cô gánh tội danh này.
Khi cô gái kia vung tay lên, đột nhiên Quân Lương đẩy chàng trai ra, hứng chịu cái tát trời giáng ấy.
Về sau Quân Lương nói với tôi, chính trong khoảnh khắc ấy, cô đã hạ quyết tâm sẽ không từ bỏ.
Cô ấy nói trước đây đã từng đọc bài viết của một cô gái. Trên thế giới này có hơn sáu tỷ người nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, chỉ một người có thể thắng được thiên binh vạn mã, chiến thắng lẫy lừng. Trong khoảnh khắc ấy, Quân Lương đã hoàn toàn hiểu được cảm giác này.
Quân Lương không thể giấu tôi quá lâu, có lúc thế giới thật nhỏ bé.
Chiều thứ Sáu, Lương Tranh kiên quyết đòi họp lớp thảo luận về chuyện gia nhập xã đoàn. Tôi sốt ruột đến toát mồ hồi, chỉ muốn chạy lên bục giảng, cho cái tên lớp trưởng ngu ngốc lúc nào cũng "Cái này OK, cái kia OVER" hai cái bạt tai.
Ánh mắt của Đường Nguyên Nguyên ẩn chứa vẻ bỡn cợt:
- Trời ơi, người đàn ông của cậu chờ cậu ở cửa, cậu nóng lòng muốn đi hẹn hò à?
Tôi sững người, sau đó nhìn ra ngoài cửa, thấy Cố Từ Viễn đứng đó, cười tít mắt với tôi. Trong phút chốc, tôi không nhớ ra phải "đáp trả" Đường Nguyên Nguyên.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc họp xong, tôi đeo cái túi nặng trịch, giống như mũi tên rời khỏi cung, "vút" một cái chạy thẳng qua người Cố Từ Viễn. Không ngờ cậu ta nhanh tay nhanh mắt tóm lấy tôi. Tôi tức đến phát điên lên:
- Bỏ mình ra, đồ lợn, mình phải đến ga tàu!
Cố Từ Viễn tròn mắt nhìn tôi hai giây, đột nhiên lớn tiếng chửi bới:
- Sặc, sao cậu lại như thế, mình còn đặt chỗ chuẩn bị mời cậu đi ăn!
Tôi mếu máo nói:
- Đại ca ơi, nếu còn cằn nhằn nữa thì sẽ không kịp tàu đâu!
Tình thế cấp bách, cậu ta nói:
- Để đại ca đi với cậu.
Chúng tôi chờ taxi ở cổng trường, một người vốn dĩ đang sột ruột đến nỗi muốn giết người như tôi đột nhiên bị đôi tình nhân bên kia đường thu hút.
Họ... sao trông quen thế nhỉ?
Nhìn kỹ mới thấy, trời ơi, cô gái kia thật giống Quân Lương! Còn chàng trai kia giống hệt Đỗ Tầm mà tôi đã gặp tối hôm ấy.
Tôi dụi mắt, không sai, đúng là hai người họ. Nhưng sự thân mật giữa họ thì không giống như vừa mới quen.
Có lẽ là đôi mắt không thể nhìn thấy thứ gì khác ngoài người yêu, Quân Lương không hề phát hiện ra người đang đứng đờ ra như khúc gỗ ở bên đường. Tôi sững người nhìn nụ cười ngọt ngào của cô ấy, đột nhiên cảm thấy rất buồn.
Chẳng phải chúng tôi là bạn thân sao? Vì sao cô ấy yêu mà lại giấu tôi? Đâu phải cô ấy tìm một người đàn ông già cỗi ngoài bốn mươi tuổi, vì sao không cho tôi biết?
Còn anh chàng Đỗ Tầm này nữa, chẳng phải cậu ta là bạn thân của Cố Từ Viễn sao? Điều đó có nghĩa là chỉ có mình tôi không biết đã xảy ra chuyện gì?
Tôi quay sang nhìn Cố Từ Viễn. Cậu ta nhún vai:
- Quân Lương nói cô ấy sẽ tự nói với cậu, thế nên mình cũng không nhiều lời.