- Sơ Vi, rất vui được quen em. Nếu như em vẫn chưa ăn no thì anh mới em ăn kem nhé!
Lời khiển trách của Thẩm Ngôn khiến tôi sững sờ một lúc rất lâu. Nhìn thấy dáng vẻ mất hết hồn vía của tôi, chị ấy cũng không nhẫn tâm:
- Được rồi, được rồi, coi như chị chưa nói gì. Đi thôi.
Có lẽ câu nói vô tình ấy của Thẩm Ngôn đã bóc trần những thứ mơ hồ nhét đầy trong trái tim tôi trước đây. Suốt cả buổi tối tôi cứ chần chừ không yên, mấy lần thò tay vào túi cầm điện thoại nhưng lại sĩ diện không chủ động gọi điện thoại cho Cố Từ Viễn.
Chỉ có thể dùng câu nói để an ủi bản thân: "Cái gì là của bạn thì người khác không cướp đi được. Cái gì không phải của bạn có cố gắng thế nào cũng vô ích".
Có lẽ Thẩm Ngôn và Lê Lãng nhìn thấy điều gì đó từ vẻ mặt của tôi nên thay nhau kể chuyện cười dỗ dành tôi. Cho dù tôi không hiểu biết đến thế nào thì cũng phải hiểu tấm lòng của họ, thế nên tôi cũng gượng cười đáp lại.
Chiếc thìa inox trên tay Thẩm Ngôn rơi xuống đất. Có lẽ chị ấy đã biết được điều gì đó.
Chị ấy nhìn tôi, chần chừ một lúc rồi mới nói:
- Đi xem đi!
Dĩ nhiên tôi hiểu chị ấy đang nói gì nhưng tôi vờ ra vẻ không hiểu:
- Xem cái gì ạ?
Thẩm Ngôn thở dài:
- Sơ Vi, em sĩ diện như thế, sớm muộn sẽ phải chịu thiệt.
Lời nói quá thẳng thắn khiến người ta khó xử. Tôi sống chết không chịu thừa nhận, còn đòi chuyển chủ đề:
- Lần trước chúng ta ăn lẩu, chị vẫn còn độc thân. Mau nói cho em biết, hai người quen nhau thế nào đi.
Thẩm Ngôn lườm tôi, lấy hộp Sobranie trong túi, châm một điếu rồi chậm rãi nói trong khói thuốc mịt mờ.
- Đúng là quen anh ấy sau lần ăn lẩu ấy.
Lê Lãng ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười. Nụ cười ẩn chứa chút phóng túng và yêu chiều.
Có lẽ vì sợ Thẩm Ngôn ngại nên Lê Lãng lấy cớ đi vào nhà vệ sinh rồi đứng dậy. Thẩm Ngôn ngoảnh đầu dõi theo hình bóng của anh ấy rồi quay sang nói với tôi:
- Sơ Vi, chị khác bọn em. Chị đã qua cái tuổi yêu đương say đắm rồi. Bây giờ đối với chị mà nói, tình yêu chính là lúc chị cảm thấy khó chịu, có một người có thể rót cho chị một cốc nước ấm. Lê Lãng chính là người ấy.
Lần ấy sau khi ăn lẩu xong, bốn người chúng tôi, mỗi người một hướng. Tôi và Quân Lương về trường, Lâm Mộ Sắc đi tìm "bạn trai cũ" đã cho cô ấy leo cây để nói chuyện. Còn Thẩm Ngôn quyết định đến một cửa hàng bánh ngọt mà mình vẫn thường mua để mua bánh ga tô kem xoài.
Đôi khi thật sự không thể không cảm thán, có một số người đúng là sinh ra đã khác người. Thật khó nhận ra một người mảnh mai như Thẩm Ngôn lại là tín đồ cuồng nhiệt của đồ ngọt.
Chị ấy nháy mắt với chúng tôi:
- Bởi vì trước đây không mua được, vì thế sau này kiếm được tiền rồi thì ra sức mua cho mình ăn.
Chúng tôi chỉ coi câu nói ấy là lời nói đùa, mỉm cười rồi thôi, không ai tin đó là sự thật.
Ngồi trên tuyến xe bus về trường học, tôi nói với Quân Lương:
- Chị Thẩm Ngôn thật sự rất có khí chất, sao chị ấy vẫn còn độc thân nhỉ?
Mọi chú ý của Quân Lương đều dồn về đôi giày màu bạc ấy:
- À...ừ...
Đúng lúc ấy, Lê Lãng bước vào cuộc đời của Thẩm Ngôn với dáng vẻ nho nhã, điềm đạm.
Nhân viên ở cửa hàng bánh ngọt đều biết Thẩm Ngôn, miếng bánh kem cuối cùng là họ đặc biệt để lại cho chị ấy. Sau khi chiếc bánh được bọc rất đẹp đẽ, Thẩm Ngôn mở ví thì mới phát hiện không đủ tiền mặt, đành ra cây ATM bên đường để rút tiền.
Chị ấy ngượng ngùng nói với nhân viên bán hàng:
- Nhất định phải để cho tôi đấy, không có nó là buổi tối tôi không ngủ được.
Câu nói này không phải là nói đùa. Mỗi người đều có một chút quái gở. Một số người nhổ răng khôn để làm đồ trang trí. Một số người thì thích khắc tên của người mình thích lên người. Còn có người thích bấm rất nhiều lỗ trên người... Còn Thẩm Ngôn, cái quái gở của chị là buổi tối trước khi đi ngủ nhất định phải ăn đồ ngọt.
Sau khi rút tiền, chị thở phào rồi vui vẻ chạy qua đường vào cửa hàng bánh thanh toán, xách chiếc hộp chuẩn bị ra về... Đột nhiên vẻ mặt chị ấy biến đổi như gặp ma. Nhân viên cửa hàng đều bị dáng vẻ của chị ấy làm cho sợ hãi, sau đó chị ấy hét lên một tiếng rồi lao ra khỏi cửa:
- A, tôi quên lấy lại thẻ rồi.
Một phút ngắn ngủi chạy qua đường khiến Thẩm Ngôn như ngồi trên bàn chông. Khó khăn lắm mới chờ được đèn xanh, chị ấy đi giày cao gót lao nhanh như một tên bắn, phi qua gờ giảm tốc, ôm lấy chiếc máy ATM kiểm tra đi kiểm tra lại "n" lần, cuối cùng buồn rầu chấp nhận sự thật tàn khốc là "thẻ đã bị người ta lấy đi".
Sau khi lấy lại bình tĩnh, chị ấy rút điện thoại chuẩn bị gọi điện thoại báo mất thẻ. Bỗng nhiên một giọng nói ấm áp vang lên bên tai: