- Nghe anh nói như thể anh đang say ấy!
- Giống à? Nhưng tiếc là anh không thích uống rượu.
- Thật á?
- Ừ. Rượu chỉ làm con người ta khốn khổ hơn thôi.
Anh ta quay lưng lại và bật cười nhìn tôi. Lúc ấy tôi hơi nhíu mày, cảnh giác.
- Mình về thôi, để em lái xe nhé, em sợ anh say…
- Ừ, về thôi, nhưng để anh lái.
Anh ta ngồi lên xe, chúng tôi lại phóng vun vút trên đường Hà thành buổi đêm nhiều gió. Sương lúc này giăng nhiều hơn, có lúc tôi hơi rùng mình vì lạnh. Anh ta tinh ý kéo tay tôi vòng lên phía trước, khi tôi rụt tay lại, anh ta vẫn giữ nguyên tay tôi ở đó.
- Những đôi yêu nhau thường hay làm vậy. Em mà rụt tay lại là em sẽ bị cảm lạnh đấy!
Mặc dù đã đe dọa tôi như thế, nhưng tay anh ta vẫn giữ nguyên trên tay tôi. Có cảm giác nó ấm nóng và nồng nhiệt trong khi tay tôi thì lạnh ngắt. Xe dừng trước cổng nhà tôi, anh ta buông tay ra và ngoái lại nhìn.
- Anh đã đi hết xăng của em rồi. Mai anh sẽ qua đón em đi làm.
- Chúng ta không phải là một đôi nên anh không cần phải làm thế. Sáng mai em sẽ dậy sớm đi đổ xăng, rồi tiền ấy tính vào tiền bữa trưa anh mời. Ok?
Tôi ngoan cố. Tôi có cảm giác nếu như mình cứ chấp nhận sự xuất hiện đều đặn mỗi sáng của anh ta trước cổng nhà tôi thì sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra. Tất nhiên, chuyện đó là chuyện gì thì tôi chưa rõ. Chỉ là linh cảm của một đứa con gái mà thôi. Nếu không thật sự cần thiết thì tốt nhất đừng nên xuất hiện trước mặt tôi, trước cửa nhà tôi một cách đều đặn. Tôi sợ đến một lúc nào đó tôi sẽ coi như đói là thói quen: thói quen được quan tâm. Và con gái rất dễ cho phép mình đòi hỏi được sở hữu cái thói quen đó. Mà tôi thì cũng là một đứa con gái!
- Anh sẽ mời em bữa trưa. Và sẽ qua đón em đi làm nữa. Đừng ngoan cố! Bây giờ thì vào nhà và ngủ ngoan đi.
Anh ta dắt xe vào nhà giúp tôi, nói xong câu ấy thì nhanh tay ủn tôi vào cửa. Khi tôi cố nhoài đầu ra để chào, anh ta biến mất trên xe và từ xe thoát ra một câu nói cuối.
- Cảm ơn nhé! Chúc ngủ ngon!
Ngày… tháng… năm…
Tôi đã trằn trọc cả đêm ấy. Không phải vì tôi khó ngủ, không phải vì tôi rung động. Mà vì cảm giác sẽ có chuyện gì xảy ra. Điều đó rất khó nói. Tôi không biết nên diễn tả như thế nào cho đúng. Đó là lúc nhìn thấy ánh mắt của chị ấy ngay khi gặp tôi, là ánh mắt của anh ta khi cùng tôi lên cầu. Nó buồn, sâu thẳm, nhiều những nghĩ suy chất chứa trong đó. Tôi biết anh ta đã cố gắng để có thể gạt bỏ một mối tình đơn phương chôn giấu lâu năm như thế. Và tôi đồng cảm với anh ta. Ở một phút giây nào đó, tôi muốn đưa tay lên và vuốt trộm những giọt nước lăn khẽ trên đôi mi ấy. Đàn ông khóc, chẳng phải là họ yếu đuối, mà vì họ đã thực sự bị tổn thương.
Tự nhiên trở thành một cô búp bê bên cạnh anh ta, biết nói, biết cười, biết hưởng ứng và biết yêu thương người đàn ông bên cạnh mình.
Phải, đó là yêu thương. Là yêu thương chứ không phải là thương hại. Tuyệt đối không bao giờ được thương hại. Anh ta mà biết xem, thế nào cũng nổi đóa lên với tôi. Vì sao ư? Vì sĩ diện của đàn ông rất lớn, họ không cho phép bạn thương hại họ, nhất là khi bạn là phái yếu, lại kém họ những bốn tuổi. Ở cái tuổi đó, bạn không được phép thương hại một gã trai hai mươi tám tuổi. Vì thế nên tôi cần phải tỏ ra hoặc yêu thương anh ta, hoặc không quan tâm đến anh ta. Vậy thôi!
Ngày… tháng… năm…
Anh ta như một cỗ máy được lập trình sẵn, trong bộ nhớ còn có cả bản đồ nhà tôi. Tôi tự hỏi có phải anh ta đã nhớ đường rất giỏi không? Thậm chí còn biết những tuyến đường tắt đi đến nhà tôi gần nhất, nhanh nhất và không sợ bị tắc đường.
Mới sáng sớm đã thấy sự xuất hiện của anh ta. Tôi cũng quen rồi, không lạ lẫm đến mức há hốc mồm kinh ngạc như hôm đầu tiên. Có lẽ anh ta nói đúng, nên làm cho mình có cảm giác là tình nhân thì mới có thể diễn tốt vai tình nhân được. Tôi lại lóc cóc dắt xe vào nhà, khoác lấy túi xách và ngoan ngoãn đi ra, ngồi trên xe của anh ta, ngay cạnh anh ta.
- Em ngoan dần đều rồi đấy nhỉ?
Anh ta phóng xe đi, nét mặt hôm nay của anh ta có vẻ khá khẩm hơn đêm qua rất nhiều. Tôi đã hình dung ra cảnh anh ta ngồi vạ vật trên bàn, tay cầm chai rượu, vừa uống vừa lẩm bẩm tên của chị kia. Chẳng phải tôi của ngày hai mươi tuổi cũng thế sao? Tôi thậm chí còn nôn thốc nôn tháo ra bàn, sau đó lăn ra ngủ. Ngay khi tỉnh dậy, tôi thấy mình hơi mệt, hơi choáng một chút, nhưng thật sự là không có một giọt nước mắt nào để khóc cho anh người yêu vừa-mới-cũ và cuộc tình vừa-mới-tan cả. Tôi thật giỏi.
- À, anh không biết uống rượu nhỉ?
Tôi đã buột miệng một cách đáng xấu hổ như thế. Và ngay sau khi tôi để lộ ra vẻ lúng túng của mình, anh ta tiến tới:
- Này, em có vẻ thích uống rượu nhỉ?