Ngày… tháng… năm…
Tôi thường hay rong ruổi đến những con đường rợp lá, kéo tay ga rất nhẹ để xe lướt rất êm, êm như ru trong gió. Tôi thực hiện chuỗi hành động quen thuộc chỉ để thấy mình thoải mái hơn, nhẹ nhàng hơn. Và bỗng phút chốc lại trở nên nhẹ bẫng. Tôi thích nhâm nhi cái cảm giác khi chỉ có một mình và đưa đôi mắt ngắm nhìn mọi người qua lại. Rồi chẳng mấy chốc tôi lại thấy âm thanh vọng về từ một nơi vốn đã gắn bó rất gần gụi: Cô Đơn!
Đúng rồi, có lẽ vì tôi hay đi loanh quanh đâu đó một mình, café một mình, xem phim một mình… Tóm lại là làm tất cả những việc đều một mình… nên tôi chẳng thể có nổi một anh bạn trai. Tôi cứ thấy mình là lạ. Trước đây thì không sao, gần đây bắt đầu thấy hơi là lạ.
Nhưng rồi tôi thấy được gió lạnh, nghe được gió lùa qua tóc, lướt qua vai, tôi so vai lại khi đang đi trên đường, mặt trời mất hút tự bao giờ và đèn đường đã bật sáng, ngôi nhà tôi đang hướng về vẫn tối om điện trong khi chung quanh hàng xóm đều sáng trưng. Lúc ấy, tôi mới biết mình cần-một-ai-đó-ở-gần-bên-cạnh!
Tôi sống một mình, thuê một căn nhà nhỏ, khá đầy đủ và ấm cúng với mức lương của gái văn phòng. Tôi có những thói quen được gọi là tao nhã như thể: đi café nghe nhạc live, thường là tôi chọn các tối có tiết mục đàn guitar vì tôi yêu tiếng đàn trầm ấm ấy lạ lùng, chọn cho mình một góc khuất và gọi một nâu nóng cứ thế nhâm nhi từ đầu đến cuối show. Tôi cũng lại thường lượn lờ hiệu sách. Nếu rủng rỉnh một chút tôi sẽ ghé hẳn một hiệu sách to, hoành tráng, mua sách xịn và dung dăng dung dẻ trong đó với nhiều những câu chuyện tình đẹp như cổ tích. Nhưng nếu là một ngày tôi méo mó với vài đồng ít ỏi, tôi tự cho phép mình chui vào một hiệu sách thuộc ngõ nhỏ, phố nhỏ nào đó và miễn là chiết khấu cao là được.
Tôi là vậy đấy, sống đúng với bản chất, đôi khi hơi tham lam và đôi khi hơi khó hiểu, nhưng tôi nghĩ tôi điều tiết cuộc sống độc thân của mình khá tốt: không quá nhàm chán và đơn điệu, cũng chẳng quá tràn trề nhiệt huyết đến mức sôi sục như những cô gái trẻ ngoài kia.
Tối nay là một buổi tổi thú vị y như vậy – y như những buổi tối khác tôi dành hàng giờ để lê la hàng quán và tìm cho mình một hiệu sách nhỏ ấm đến nhuộm hồng đôi gò má.
Làm gì có cô gái tuổi xuân xanh nào chỉ suốt ngày lặp đi lặp lại một cách vô thức những hành động như tôi thế? Các cô ấy còn mải mê ăn vận thật đẹp, xuất hiện tươi tắn và lung linh, tay trong tay một anh chàng nào đó rồi say mê trong cái gọi là tình yêu của tuổi trẻ.
Thật ra, tôi đôi khi cũng nhận được những lời mời đi café, mời đi xem phim hay đi ăn uống gì đó với bạn khác giới. Nhưng tôi cứ thấy nhàn nhạt, cứ thấy không đủ hứng thú, cảm giác như tôi chưa thể mở rộng lòng mình để đón nhận bất kỳ ai đến với cuộc sống bừa bộn cảm xúc và phức tạp các vấn đề của mình như lúc này.
Hoặc đôi khi… có những người tôi miễn cưỡng đi gặp họ, tôi lại bắt gặp một tôi-rất-khác. Có vẻ như tôi kén chọn một chút, khó tính một chút, lại tự ti một chút.
Rất khó để phân tích hết được tôi-những-lúc-khác ấy, tôi chỉ biết rằng có những người chỉ coi việc hẹn hò với tôi là thú vui, là giết thời gian rảnh rỗi của họ. Cũng có những người có ý muốn tìm hiểu thật sự, nhưng họ lại quá khác so với cá tính của tôi và đôi khi họ làm tôi thấy sợ hãi nếu tưởng tượng ra cảnh một ngày nào đó tôi sẽ gắn bó thân thuộc cùng họ.
Thế đấy, những lúc tôi từ chối một ai đó tôi lại chặc lưỡi, cách tốt nhất để an ủi chính mình là lẩm nhẩm một câu nói như thể câu thần chú hay ho nhất mà tôi được biết từ tấm bé đến tấm lớn hai-mươi-tư-đốt-tuổi.
“Đấy, rõ ràng là mình đâu có ế! Chỉ là mình đang chờ người tử tế đến để yêu thôi!”
Vậy nên… thay vì ngồi suy nghĩ liên miên về những ngày sắp tới-không-khác-gì-những-ngày-đã-qua, tôi trèo lên ban công tầng hai chăm chút cho chậu xương rồng. Đúng là người làm sao của chiêm bao làm vậy, con người vốn khô cằn nên cây trồng trong nhà cũng toàn là kiểu cây cằn khô (_ _!).
Ngày… tháng… năm…
Chớm ngày, tôi gặp cô bạn thân, hôm nay thì tôi không phải la cà một mình nữa rồi, chí ít tôi cũng có bạn để đồng hành. Chúng tôi nói với nhau nhiều chuyện lắm! Điều thú vị là thay vì gặp mặt thì chúng tôi có thể nhắn tin, gọi điện, chát chít ở nhà để buôn với nhau về đủ thứ diễn ra trong cuộc sống hai đứa. Ấy vậy mà vẫn mê man ra muốn gặp nhau, như thể chỉ cần không nhìn thấy nhau là có thể ngất đi vì nhung nhớ.
Đôi khi con người ta chẳng cần có tình yêu bên cạnh, chỉ cần có những mối quan hệ bạn bè khăng khít là đã đủ tự tin để vực dậy bản thân. Có đôi lần than thở về chuyện tình cảm khá ẩm ương thì nghe có vẻ ế mốc, nhưng thật ra cũng không quá đáng như vậy, tôi còn một cô bạn mà, một cô bạn khá thân. À không, rất rất thân ^^!