“Anh Thanh… anh Thanh chẳng bao giờ là của tao cả. Lúc nào anh ấy cũng nghĩ tới mày thôi, tao biết làm sao đây!”
Tôi bần thần. Chuyện tưởng cũ mà chưa bao giờ là cũ. Chuyện tưởng đã qua mà mãi vẫn không thể coi như là đã qua. Tôi với Thanh rốt cuộc có mối ràng buộc gì mà mãi không thể dứt thế này? Nói thật, bây giờ nghe bạn vừa khóc vừa nói về người đàn ông mà nó yêu đã thấy xót xa một phần thì cái cảm giác người đàn ông nó nhắc đến ấy lại luôn nhớ đến mình, luôn nghĩ về mình còn xót xa gấp vạn lần. Tình cảm vốn không phải là thứ có thể cố chấp là được và cũng không phải là thứ nói từ bỏ sẽ từ bỏ được ngay. Tôi chỉ biết tôi cần đi gặp Linh, cần an ủi nó. Tôi thương Linh lắm, tôi không muốn tình đầu của nó cứ phải day dứt mãi về một người vốn không thuộc về nó. Đôi khi con người ta cần biết buông đúng lúc. Nếu đã có thể quyết định buông thì cuối cùng cũng chỉ cần đủ can đảm để buông mà thôi. Chỉ sợ rằng trái tim con gái vốn yếu mềm, lại vì là người đầu tiên rung động nên cố chấp với lấy yêu thương…
“Anh thấy Linh đòi đi du học, nó nói sẽ xin phép gia đình qua bên Sing để học về quản trị khách sạn. Tự nhiên đùng một cái con bé đòi đi…”
“Linh nói với anh từ bao giờ thế?”
“Tối qua. À không, chính xác là đêm qua. Sau khi anh nói chuyện với em, chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của nó. Con bé có vẻ dứt khoát lắm!”
Giọng anh buồn buồn. Đúng là chẳng ai biết trước được ngày mai sẽ ra sao. Mới hôm nào Linh còn gạ gẫm tôi và anh làm đám cưới sớm để nó được làm phù dâu, lúc ấy tôi còn thấy má nó ửng hồng, nhắc về Thanh nó cũng có vẻ tự tin là đã nắm giữ được trái tim của người đàn ông đó. Sao mọi chuyện trở nên rắc rối thế này? Tôi cứ quay mòng mòng với những mối quan hệ, những ràng buộc, những toan tính về được mất. Tôi đang tự thắc mắc, không biết có phải con người ta trưởng thành và trở nên già cỗi qua những mối quan hệ hay không?
Ngày… tháng… năm…
Tôi phóng nhanh sang nhà Linh, thấy cửa mở, tôi đoán chắc là nó đang nằm vật ra đó. Lần này đúng là to chuyện, bởi cả Nội và bác gái đều bên nhà Linh, lúc tôi sang còn nghe tiếng Nội quát sang sảng phía nhà trong.
- Hai mươi tư cái tuổi đầu, ở nhà mà lo chồng lo con, ở đó mà đòi bay nhảy nước ngoài nước trong cái gì nữa? Có ai cần cô phải làm giàu đâu cơ chứ, có ai cần cô phải mở mang đầu óc gì đâu. Có thế nào thì người ta cũng chỉ cần có một người vợ biết ở nhà chăm chồng dạy con thôi, cái đứa cháu ngốc này!
Tôi đứng chôn chân phía bên ngoài. Nội nói có hơi gay gắt nhưng chẳng lời nào là sai cả. Huống hồ bây giờ tình huống của Linh cũng không dễ dàng gì nhận được sự cho phép của gia đình. Tự nhiên nói đi là đi ngay, ai có thể chấp nhận được đây. Nếu mà biết được nguyên nhân sâu xa chắc còn nổi trận lôi đình. Nhưng nguyên nhân sâu xa là gì? Vì Thanh và tình cảm đầu tiên bị chối bỏ? Hay còn vì một lý do nào khác? Rốt cuộc tôi tự xưng là bạn thân nhưng cũng không tài nào hiểu được.
- Du sang hả con? Con khuyên cái Linh giúp bác xem nào, con với nó là bạn nên cũng dễ nói chuyện hơn.
Bác gái nắm lấy tay tôi kéo nhẹ vào trong, vào bên trong nhà rồi tôi mới thấy Linh nằm trên giường, quay mặt về phía tường và mái tóc dài ngang vai bị rũ tung. Tôi biết lúc này tôi cần an ủi Linh, hoặc khuyên nhủ hay làm cái gì đó đại loại thế chứ không phải thần cái mặt ngốc nghếch ra để nhìn. Nhưng tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu cả, vì đôi khi chạy trốn cũng là một cách để giải thoát, nhất là khi con người ta đang thấy quá bế tắc để có thể vượt qua. Nhớ tôi của những ngày xưa cũ đã từng thế, thậm chí cái ý nghĩ chạy trốn còn thường trực trong đầu. Bây giờ bắt Linh mạnh mẽ đối diện với một người không bao giờ yêu mình, không bao giờ chịu nhìn về phía mình mà cứ mãi đi ra xa, thì liệu con bé có chịu nổi không?
Tôi ngồi xuống bên cạnh giường, vén mái tóc dài của nó để vuốt vuốt. Nếu một mai nó quyết tâm đi thật thì tôi sẽ buồn lắm đây. Ai thì còn nghi ngờ về khả năng đó chứ Linh thì tuyệt nhiên không. Nó dư sức lo cho cuộc sống của mình, mà một khi nó đã ngồi được trên máy bay để xuất ngoại rồi thì kiểu gì bố mẹ nó từ không bằng lòng cũng sẽ nguôi ngoai dần và lo lắng cho cô con gái út ít trong nhà được tươm tất.
Tôi thở dài. Tại sao con gái chúng tôi lại ngốc nghếch đến thế nhỉ? Khi yêu cứ cố chấp để yêu một người, đôi khi vì họ tốt với chúng tôi thật lòng, đôi khi vì họ chẳng có điểm gì tốt đẹp nhưng vì yêu thương được cho đi đã trở thành thói quen của các cô gái. Tôi xoa xoa vai của Linh, con bé nhổm dậy, hất ngược tóc mái, nói bằng giọng mũi nghèn nghẹt. Hình như nó vừa khóc.