Những lúc như thế này mới thấm thía, có người yêu mà không được ở gần người yêu là cái khổ nhất nhất quả đất. Thèm đủ các thể loại. Việc thì cứ ngồn ngộn lên trước mặt, màn hình máy tính thì cứ sáng trưng, kiểu cho anh độc thoại một mình.
Cứ thích hành anh kiểu đấy, để đỡ nhớ, để cảm giác mình không đơn độc.
Ngay lúc này đây chỉ muốn ngủ vùi trên giường, nằm mơ cũng muốn được gặp anh chứ không phải đống chữ lằng nhằng và đống số má dữ liệu quỷ quái kia. Tốt nhất là nên tin tưởng vào tình yêu thần thánh. Có vậy mới mau chóng vượt qua cơn long đong lận đận này được.
P/s: Hay làm một chuyến bay nhanh vào đó thăm anh nhỉ? Cái mặt đó mà nghệt ra bất ngờ thì dễ thương lắm!
Ngày… tháng… năm…
Trưa nay sau bài trình bày với sếp về vụ chạy dự án, có vẻ được thông qua vì phản ứng của sếp khá hài lòng. Cậu Nam thì cứ le te le te gợi ý chuyện đi ăn mừng thành công bước đầu. Thật ra không ghét bỏ gì cậu ấy đâu, vốn dĩ coi cậu ấy như em trai mình, còn con nít ngốc xít nên mới có những suy nghĩ về chuyện tình cảm như thế. Nhưng phải nói là cậu ấy làm nhiều trò nhố nhăng nhắng nhít lắm.
- Chị Du, hay chiều nay đi xem phim nhé!
- Chiều nay chị bận rồi!
- Đi cùng với các chị phòng mình chứ có phải đi với một mình em đâu mà chị ngại!
Tôi đang lưỡng lự, nửa muốn về nhà dọn dẹp xong sau đó qua bên nhà anh thăm Nội và bác gái. Nhưng có vẻ như cái nửa còn lại của cô nàng công sở cũng muốn được nghỉ ngơi giải khuây và tự thưởng cho mình buổi chiều thư giãn bên bè bạn sau khi hoàn thành công việc. Ngẫm lại thì cũng lâu lâu rồi chưa đi xem tập thể, đông đông lại vui vui. Mà biết đâu khi sang nhà anh, nhìn vào cảnh quen thuộc, nói chuyện với bà và mẹ thì lại nhớ anh hơn. Nhớ nhiều quá chịu sao đành đây?
Vừa lúc đó thì Khanh đi tới, nhịp tay vào tay tôi, nháy mắt.
- Đi cùng đi cho vui, chủ nhân dự án mà lẩn mất thì ai khao cả phòng đây?
Lúc đó nghe thấy từ “khao” sao phòng tôi tự nhiên rồ lên, tự nhiên không khí vui lạ. Tôi cũng không tiện từ chối, vì mọi người đều khá sốt sắng.
Ngày… tháng… năm…
Chúng tôi đi tầm chiều, mua vé, mua bỏng ngô với nước uống. Tôi với Khanh với Nam làm một tốp đi trước vì còn công tác chuẩn bị mua vé xí chỗ cho mọi người, lúc tan tầm thì mọi người sẽ cùng nhau đến sau.
Lúc mua vé xong xuôi, tôi và Nam ra chỗ một băng ghế đỏ gần chỗ bán bỏng ngô để ngồi, Khanh đi toilet một lát.
- Du yên tâm chưa?
- Gì cơ?
- Khanh đã bình thường quan hệ với chị em mình rồi.
- Ừ.
Tôi cười, quên mất rằng cậu ấy đã bỏ hẳn chữ “chị” trước tên của chúng tôi. Đúng là so với việc bị Khanh ghét và được Khanh quý thì tôi muốn chọn được quý hơn chứ. Chỉ có điều cứ thế này tôi cũng vẫn thấy ngại. Rõ ràng mình chẳng có ý gì với anh chàng kia mà cậu ấy cứ bám theo mình, trong khi cô bạn của mình thì bên ngoài vẫn phải cười nói nhưng bên trong chắc cũng không thấy dễ chịu gì cả. Con gái mà, mấy ai có thể chấp nhận được. Với riêng Khanh, tôi chắc chắn là sẽ không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được.
Nam chạy qua chỗ tôi ngồi thay vì ngồi đối diện với tôi như trước, tôi hơi bất ngờ vì hành động của cậu ấy. Vừa lúc ngẩng mặt lên thì tôi thấy cậu ấy đã chộp được một bức ảnh. Nhìn tôi khá là ngớ ngẩn, mặt đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ và cậu ta lại gần thơm nhẹ vào bên má trái.
Vừa lúc tôi đang loay hoay lo lắng với tấm ảnh thì Khanh tới. Tôi không dám chắc là Khanh có nhìn thấy lúc Nam chụp ảnh với tôi không nhưng nét mặt và cách nói thì có vẻ như cô ấy đã nhìn thấy. À, cả những gì đang diễn ra giữa tôi và Nam nữa. Cái tình huống này muốn lý giải cũng không phải là dễ.
Tôi chỉ muốn có phép độn thổ để biến mất khỏi đây ngay lập tức. Tôi giả lảng, nhìn vào đồng hồ rồi xì xầm với Khanh.
- Hey, Du với Khanh đi hóng xem có gì hay ho không đi, mọi người chắc sắp đến rồi, cũng gần giờ chiếu rồi mà!
Khanh nhoẻn cười mà tôi nghe người mình lạnh buốt. Chẳng thà cô nàng cứ lừ tôi một cái để tôi giật mình cũng được. Còn cái cậu Nam kia vẫn ngồi đó nhe nhởn, lấy điện thoại ra xem lại cái ảnh…
Ngày… tháng… năm…
Tối đó tôi về thì có tranh thủ gọi cho anh, anh kêu ong ong đau đầu vì mọi chuyện ở chỗ làm có vẻ khá phức tạp. Tôi lại thấy mình bất lực khi chẳng giúp gì được cho anh. Chắc anh đang mệt mỏi lắm rồi mới kêu với tôi như thế, chứ bình thường thì có mệt đến đâu anh cũng sẽ không nói chuyện công việc với tôi. Anh còn quên cả hỏi thăm Nội và bác gái ở nhà. Tôi có nhắc anh mới nhớ rồi vội vàng gác máy để gọi về cho mẹ.