“Không cần, cô hai đến chơi chợ, bọn tôi đi với cô ấy thôi.”
“Chào cô hai!” Quản lý khu chợ hiển nhiên đã hiểu lầm, cười nói: “Không ngờ em gái anh Hào lại văn nhã xinh đẹp thế này. Cô hai nhắm được món gì chưa, để tôi bảo chủ tiệm mang ra cho cô xem.”
Trong đầu Chu Tiểu Manh lóe lên một ý, liền hỏi: “Văn phòng của anh trên tầng chín hả?”
“Vâng, vâng! Cô hai có muốn lên uống tách trà không ạ?”
“Uống trà thì khỏi cần…” Chu Tiểu Manh cười ngượng ngịu: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh…”
“À được được! Cô chủ đi lối này có thang máy lên thẳng trên đó.”
Bảo là thang máy lên thẳng, thực ra là thang máy vận chuyển hàng hóa. Cũng may là thế, nên cả chục người đi vào mới không bị quá tải, mà cũng không đến nỗi quá chen chúc chật chội. Lên đến tầng chín, Chu Tiểu Manh nói: “Tôi vào nhà vệ sinh, mấy anh ở đây đợi đi.”
Lái xe và đám người kia đều là đàn ông, đương nhiên không thể theo cô vào nhà vệ sinh. Nhưng anh ta vẫn hết sức cẩn thận, gõ cửa trước, đích thân vào nhà vệ sinh nữ xem qua một lượt, bấy giờ mới để Chu Tiểu Manh đi vào, còn bản thân đứng canh ngay ngoài cửa. Chu Tiểu Manh vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, các suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu. Nhà vệ sinh chỉ có một cửa ra vào, hơn nữa còn hướng ra phía hành lang, lái xe đang canh bên ngoài, mà bảy tám gã cao to lực lưỡng kia đều đứng ở hành lang hút thuốc. Nhà vệ sinh cũng chỉ có một cửa sổ, ô cửa rất nhỏ, lại có lưới chống trộm, nhìn xuống bên dưới là phố xá, người và xe cộ bé như đồ chơi.
Cô khẽ cắn môi, trèo cửa sổ không xong, xông ra ngoài đánh ngất chín gã to con kia thì không được. Xem chừng hôm nay lại công toi một chuyến rồi. Có điều, cũng chưa chắc đã công toi, cô vừa vặn vòi nước rửa tay, vừa ngẫm nghĩ, cách thì cũng có, chỉ là hơi mạo hiểm chút thôi.
Sau khi cô ra ngoài, tay lái xe cảm thấy tâm trạng cô hai kém hơn rõ rệt, mí mắt cô vốn đã phù lên, giờ chẳng thấy bớt đi chút nào, hơn nữa bộ dạng còn có vẻ rất không vui.
Chu Tiểu Manh hỏi tay quản lý: “Anh là quản lý ở đây hả?” “Vâng, vâng ạ, tôi họ Trịnh.”
“Quản lý Trịnh, tôi có thể nói chuyện riêng với anh một chút được không?”
“Được ạ, được ạ.” Quản lý Trịnh rõ ràng rất bất ngờ, vội luống cuống dẫn cô vào phòng của mình. Bảo là văn phòng, thực ra chỉ là một gian rất nhỏ, kê được một bộ bàn ghế với một chiếc xô pha bé tí tẹo. Chu Tiểu Manh chau mày nói: “Mấy anh ở ngoài này đợi tôi, tôi có chuyện muốn hỏi quản lý Trịnh.”
Lái xe trông thấy căn phòng bé xíu, bèn cùng đám người kia đợi bên ngoài hành lang. Chu Tiểu Manh hạ giọng, thì thầm hỏi tay quản lý: “Anh quản lý cả khu chợ này đúng không?”
“Đúng vậy, từ tầng một cho đến tầng bảy, đều do tôi quản lý…” “Có nhà nào bán dụng cụ vô tuyến không?”
“Đương nhiên là có! Nguyên một nửa tầng sáu toàn là…”
“Bé cái miệng thôi, tôi muốn mua chút đồ.”
Quản lý Trịnh nhìn bộ dạng ấy của cô, không khỏi có chút nghi hoặc: “Cô muốn mua gì ạ?”
Chu Tiểu Manh dường như hết sức ngượng ngùng khó xử, hai bàn tay đan vào nhau, giọng nói càng thêm lí nhí: “Tôi nghe nói… nghe nói… có thể sao chép được thẻ sim điện thoại…”
Giám đốc Trịnh hỏi ngược lại cô: “Cô muốn thứ ấy làm gì vậy?”
“Tôi có một người bạn thân, cô ấy… cô ấy… cô ấy hình như… cô ấy lại cùng bạn trai tôi…” Vành mắt Chu Tiểu Manh đỏ lựng lên: “Tôi cũng không biết mình đoán đúng không nữa…”
“Sim điện thoại không thể sao chép được, toàn là mấy trò lừa gạt thôi.” Thấy một vị thiên kim tiểu thư ngân ngấn nước mắt, quản lý Trịnh không khỏi động lòng: “Cô từ bỏ ý định ấy đi thôi, toàn là trò lừa gạt cả, không thể làm được đâu.”
“Anh trai tôi mà biết, chắc chắn sẽ đánh tôi chết mất…” Nước mắt Chu Tiểu
Manh sắp sửa tràn ra: “Anh giúp tôi được không…”
Quản lý Trịnh thấy cô nước mắt lưng tròng, dường như vừa xấu hổ vừa quẫn bách, cảm thấy mình rõ ràng có thể giúp được cô tiểu thư này, hào khí lập tức bốc lên ngùn ngụt. Anh ta nhỏ giọng nói: “Sao chép sim điện thoại đúng là trò lừa đảo, có điều, nếu muốn nghe được điện thoại của người khác thì cũng không phải không có cách.”
Chu Tiểu Manh sụt sịt hỏi: “Vậy có cách gì?”
“Cô cứ ngồi đây, để tôi đi lấy mấy chiếc di động cho cô xem.”
“Được.” Chu Tiểu Manh vẫn lo lắng không yên: “Nhưng mấy người bên ngoài kia mà biết được, lại báo với anh trai tôi…”
“Không sao không sao, tôi đảm bảo họ không nhìn ra được đâu, chỉ thấy tôi cầm điện thoại di động lên thôi.”
Quản lý Trịnh chạy đi một lát, rồi tự mình bê lên một thùng giấy lớn, những người bên ngoài nhìn thấy bên trong thùng giấy chất đầy có ngọn các loại hộp điện thoại đủ màu đủ kiểu còn chưa bóc niêm phong nên cũng không hỏi han nhiều. Quản lý Trịnh mang thùng giấy vào phòng, vừa giới thiệu các loại điện thoại cho Chu Tiểu Manh, vừa bới ra một hộp giấy nhỏ dúi cho cô, đoạn dặn dò: “Hướng dẫn sử dụng bên trong, cô xem qua là biết dùng ngay.”