Chu Tiểu Manh biết rõ anh sẽ không làm vậy, nhưng vẫn làm bộ sợ hãi vô cùng, kéo kéo ống tay áo Chu Diễn Chiếu nũng nịu: “Anh à…”
Chu Diễn Chiếu không biết làm sao đành ngồi xổm xuống, nói: “Giẫm lên lưng anh, anh công kênh em lên cây.”
Chu Tiểu Manh giẫm lên lưng anh ta, hai tay ôm chặt lấy thân cây, Chu Diễn Chiếu chầm chậm đứng dậy, nhưng cô lại đứng không vững, anh ta bèn ôm chặt hai cẳng chân cô, dồn sức đẩy lên. Rốt cuộc, Chu Tiểu Manh cũng bám được vào cành cây mọc chĩa ngang ra, cuống cuồng leo lên. Chu Diễn Chiếu đẩy cô lên cành cây thứ nhất, tự mình cũng leo lên, hơn nữa còn leo cao hơn cô, rồi đưa tay kéo cô lên cành cây thứ hai, leo lên tiếp nữa là bệ cửa sổ rồi. Chu Tiểu Manh cảm thấy trèo cây cũng rất thú vị, lá gan cũng lớn hơn lúc leo từ trong cửa sổ ra khi nãy nhiều. Chu Diễn Chiếu trèo qua cửa sổ vào trước, sau đó kéo cô vào. Hai người không dám bật đèn, vừa lần mò vừa sợ đụng phải các thứ bên cạnh bàn, đang dò dò dẫm dẫm, đột nhiên cả căn phòng sáng bừng lên. Bọn họ từ trong bóng tối đi vào, đèn thình lình bật sáng, làm cả hai chói mắt không mở ra được.
Chu Tiểu Manh theo phản xạ đưa tay che mắt lại, còn Chu Diễn Chiếu theo bản năng chắn ngay trước mặt cô, ông Chu Bân Lễ đã vung tay tát tới: “Thằng chó chết! Nửa đêm khuya khoắt mày đưa em gái đi đâu hả?! Dì mày lo đến sắp phát điên lên rồi kia kìa!”
Chu Tiểu Manh cũng không ngờ bị người lớn phát hiện, chỉ trố mắt nhìn Chu Diễn Chiếu bị bợp cho mấy cú, phen này đúng là ông Chu Bân Lễ đã nổi giận thực sự, ông vừa đánh vừa chửi, lại đạp cho Chu Diễn Chiếu mấy phát liền. Chu Tiểu Manh sợ đến đờ cả người ra, một lúc lâu sau mới òa khóc thành tiếng, ôm lấy cánh tay ông liên tục van xin: “Bố ơi! Bố đừng giận nữa!”
Ông Chu Bân Lễ vẫn luôn thương yêu cô con gái này từ khi còn bé tí, thấy cô ngồi trên bàn như chú chim nhỏ bị kinh hãi, sợ đến nỗi toàn thân run lên bần bật, dù lòng đầy lửa giận, ông cũng đành nén xuống, hằn học trừng mắt nhìn Chu Diễn Chiếu, rồi quay sang an ủi Chu Tiểu Manh: “Đừng khóc, đừng khóc! Bố không mắng con đâu mà, nào, chầm chậm xuống đây, đừng nhảy, cẩn thận trật chân, anh trai con đúng là thằng chẳng ra gì... con đừng học theo nó, mau chạy đi xem mẹ con thế nào, bà ấy sắp phát điên lên rồi kìa...”
Thì ra bà Diệp Tư Dung vốn kỹ tính, vẫn nhớ con gái bảo không được khỏe, đã đi ngủ từ sớm. Bà lo con gái bị lạnh rồi phát sốt, nên mấy tiếng sau, đoán chừng con gái đã ngủ say, bèn sang xem thế nào. Chẳng ngờ phòng Chu Tiểu Manh lại khóa trái bên trong, bà Diệp Tư Dung biết con gái mình đã lớn, có lúc không muốn bị người lớn chăm sóc như đứa trẻ con, lại sợ làm phiền cô ngủ, nên cũng không gõ cửa, mà bảo người giúp việc lấy chìa khóa phụ đến, định lẳng lặng vào xem một chút. Bà cũng không bật đèn, lờ mờ thấy trên giường có người đang nằm ngủ, liền nhẹ nhàng đi qua sờ thử, vừa lo con gái bị sốt, lại lo chăn quấn chặt quá làm con gái đổ mồ hôi. Kết quả, rờ xuống dưới chăn, không ngờ lại là cái gối, bấy giờ bà mới cảm thấy không ổn, vội bật đèn lên xem, thì ra là cái chăn quấn quanh cái gối giả làm hình người, còn Chu Tiểu Manh chẳng biết đã đi đâu.
Bà Diệp Tư Dung cuống đến nỗi tối sầm cả mặt mũi lại, hôn mê bất tỉnh, làm đám người giúp việc hoảng hồn, lập tức gọi điện ngay cho ông Chu Bân Lễ. Ông đang bận tiếp khách, nghe nói con gái biến mất, cũng vừa kinh hoảng vừa tức giận, lập tức lao về nhà. Ông Chu Bân Lễ nghe người giúp việc kể lại sự tình, lại quan sát tình hình trong phòng một lượt, biết ngay con gái mình không bị ai bắt cóc, mà chắc chắn là lén lút trốn ra ngoài. Đứa con gái này xưa nay vẫn ngoan ngoãn nghe lời, sao lại nửa đêm nửa hôm trốn ra khỏi nhà, dù có ra khỏi được phòng, thì làm sao nó ra cổng được, ông Chu Bân Lễ vừa nghĩ tới đây, liền biết ngay là việc tốt do ai làm.
Chu Tiểu Manh chẳng ngờ mẹ mình lại lo đến nỗi ngất xỉu, vừa thương mẹ, vừa hối hận, vội chạy đến bên giường bà. Ông Chu Bân Lễ đã mời bác sĩ đến, bác sĩ bảo là do nhất thời lo lắng quá nên mới như vậy, bây giờ thân thể hư nhược chỉ có thể nằm trên giường truyền dịch. Chu Tiểu Manh thấy bộ dạng mẹ mình như thế, đương nhiên lại khóc òa lên một trận. Bà Diệp Tư Dung mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn lần dò nắm chặt bàn tay cô, yếu ớt cười: “Về là tốt rồi... đừng làm mẹ sợ nữa... mẹ chỉ có một mình con...”
Chu Tiểu Manh phục người bên giường mẹ, lại thút thít khóc thêm một lát nữa, mới nghe lời khuyên đi tắm rửa rồi ngủ. Dẫu sao, cô cũng chỉ mười sáu tuổi, xong chuyện thì đã nửa đêm, được người giúp việc dỗ dành ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau cô mới biết, ông Chu Bân Lễ đánh Chu Diễn Chiếu rất dữ dội, mấy năm nay ông không động tay động chân đánh con trai nữa, nhưng lần này lại phá lệ, hai bố con cãi nhau một trận lớn, Chu Diễn Chiếu tức khí, đã bỏ đi lúc đêm hôm khuya khoắt.
Ông Chu Bân Lễ nói: “Không ai được phép đi tìm nó! Không ai được cho nó tiền! Thằng này làm phản rồi chắc!”