- Vâng... Em chào anh! – Linh gật đầu, len lén đưa mắt nhìn vẻ mặt trầm tư của Đại rồi đi thẳng vào trong nhà.
Từ một khung cửa sổ trên tầng hai của ngôi biệt thự, có một đôi mắt đang nhìn xuống cái đình nhỏ, chứng kiến hai người bên dưới nói chuyện. Sau đó chủ nhân đôi mắt đóng sập cửa lại, chẳng buồn để ý thêm nữa.
Chương 4: Ngõ nhỏ
Mặc dù được mệnh danh là “Phố ẩm thực” nhưng thực chất đây chỉ là một cái ngõ nối liền hai con phố với nhau mà thôi. Người dân sinh sống trong ngõ này chủ yếu bán hàng ăn. Những hàng ăn liền kề nhau tạo thành hai dãy quán xá chạy dọc trong ngõ, từ đầu này tới đầu kia. Những hàng quán ở đây có đủ mọi đồ ăn, từ đồ ăn sáng như xôi, bánh mì, trứng lộn, cháo, phở, bún, miến, bánh cuốn tới những đồ ăn chơi như ốc, nem cuốn, phở cuốn, chè,... Hầu như không có hàng nào bài trí giống hàng nào. Khách tới ăn phải gửi xe ở hai đầu ngõ sau đó đi bộ vào.
Cái ngõ nhỏ nổi tiếng không chỉ bởi nhiều hàng ăn, mà những hàng ăn ở đây đều thực sự rất ngon, sạch sẽ. Ai ăn một lần đều muốn trở lại lần thứ hai. Có những khách thậm chí không rẽ vào vài ba quán một lần tới ăn thì không chịu rời đi. Các hàng quán hầu như mở từ sáng sớm tới tận đêm khuya. Khách vào ăn cũng có đủ các kiểu: học sinh, sinh viên, dân cư xung quanh, du khách nước ngoài, kể cả những người sống ở rất xa.
Ở cuối ngõ có một cửa hàng trưng biển: “Quán Ngon – bún, miến các loại”. Quán là một gian nhà không đầy mười hai mét vuông, bên trong có kê vài ba bộ bàn ghế nhựa đã sờn cũ, bên ngoài cũng có kê bốn cái bàn, vậy mà bàn nào cũng kín chỗ. Gần đó, ba bốn cái nồi lớn đầy nước dùng đang bốc khói nghi ngút.
Quán Ngon này nổi tiếng về các món miến, nhất là món miến lươn. Người nào chưa ăn miến lươn ở quán Ngon thì coi như chưa đến “Phố ẩm thực”. Người đầu bếp làm ra món ăn trứ danh ấy lúc này đang đứng ở sau quầy hàng. Đó là một thanh niên chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mặt gầy, tóc tai cắt gọn gàng, ngực mang tạp dề, hai tay cũng mang bao tay bằng ni lông. Lúc này, thanh niên ấy đang thoăn thoắt thái những miếng thịt thành lát mỏng. Sau đó lại nhanh tay bốc một ít miến, cho vào cái muôi thủng, nhúng vào nồi nước sôi đang bốc khói. Cánh tay rắn rỏi, khỏe mạnh lắc lắc mấy cái cho miến chín đều sau đó đổ ngay lên bát, cho thịt và rau thơm vào sau đó đặt lên khay. Rồi anh lại với tay lấy cái rổ con, bốc một nắm rau sống cho vào rổ, đặt lên bàn rồi thoăn thoắt mang ra bàn cho vị khách vừa tới.
Mọi động tác của anh đều vô cùng nhanh nhẹn và chuyên nghiệp. Đó là kết quả của gần mười năm anh cùng mẹ mình mở quán kiếm kế sinh nhai ở cái ngõ này.
Anh vừa trở về chỗ của mình thì một người khách lại bước vào. Người khách này vừa tới đã làm không ít người ngẩng đầu lên nhìn. Đó là một thanh niên rất đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng sọc xanh, bộ vest đen càng khiến anh ta thêm phần lịch sự. Dáng vẻ cao lớn, sang trọng của anh ta hình như hơi lạc lõng so với cái quán bé nhỏ xập xệ này. Anh ngẩng đầu nhìn mấy hàng chữ trên biển hiệu để chắc là mình không tới nhầm chỗ, sau đó lại đưa mắt về phía Kiên – thanh niên chủ quán. Lúc này Kiên đang cau mày nhìn vị khách, không biết người này tới ăn hay tới để làm gì.
- Cho hỏi...
- Anh hỏi ai?
Hai người đồng thời cùng lên tiếng, giọng người khách có vẻ nghi ngờ, còn giọng Kiên lại cao vút và lạnh lùng. Anh đã nhận ra anh ta.
Vũ Tuấn Cường, con trai của ông chủ tập đoàn Hoàn Mỹ, một tập đoàn kinh doanh đa ngành nghề. Người này hiện tại đang điều hành một nhà hàng rất lớn trong thành phố. Kiên nhận ra anh ta bởi đã từng trông thấy anh ta mấy lần trước đây, chỉ là anh ta không nhận ra anh mà thôi.
Sau khi hai người cùng lên tiếng và cùng im lặng một lúc, Cường mới lại nói tiếp:
- Tôi tới tìm Linh? Cô ấy ở đây phải không?
Mặc dù vẻ bề ngoài giàu sang nhưng người này lại không tỏ vẻ cao ngạo khi nói chuyện, điều này làm Kiên có chút ngạc nhiên. Anh biết con người của vị giám đốc trẻ này không đơn giản như thế, cũng có thể anh ta giữ thái độ lịch sự nhã nhặn với anh là vì Linh chăng?
- Đi rồi.
Kiên cúi xuống giả vờ tập trung thái miếng thịt trên thớt. Thật ra, anh có chút ngượng ngùng về bộ dạng của mình so với vẻ nam tính và hấp dẫn của người đàn ông đối diện kia. Sự xấu hổ vì yếu thế trước tình địch làm anh không thể thẳng thắn nhìn vào người đó được.
Phải, đó chính là người đã cướp đi người mà anh thầm yêu bấy lâu nay. Anh ghen, nhưng không hận, vì anh biết Linh xứng đáng với người đó hơn anh.
- Đi rồi? – Cường sửng sốt hỏi lại – Cô ấy cho tôi địa chỉ của anh, nói là sẽ ở nhờ ở nhà anh mà.
- Phải, nhưng đi được mấy hôm rồi – Kiên cố giữ giọng lạnh lùng đáp.
- Anh biết cô ấy đi đâu không?