Kiên nghĩ tới Linh, nghĩ tới nơi mà cô đang làm việc, câu trả lời định nói ra cuối cùng lại nuốt trở lại, anh lắc đầu:
- Không.
- Thật sao? Hay cô ấy về quê?
- Không biết.
- Vậy tôi không làm phiền anh nữa. Nếu cô ấy quay lại đây thì anh làm ơn nhắn dùm, có người tên Cường tới tìm cô ấy, mong cô ấy hãy gọi điện lại cho tôi.
- Ừm...
- Cảm ơn anh!
Cường quay người bước đi. Kiên ngẩng đầu nhìn theo dáng anh ta cho tới khi anh ta hoàn toàn đi mất. Không nói gì, anh lẳng lặng quay trở lại với công việc của mình.
***
Cường vừa lái xe vừa nhìn điện thoại để xem giờ.
Anh đã tìm Linh khắp nơi ngay sau khi về nước, nhưng cô đã biến mất, hoàn toàn biến mất. Anh không biết cô ở đâu, địa chỉ cuối cùng mà anh nghĩ có thể tìm được cô chính là quán ăn ở con phố nhỏ ấy. Anh biết người thanh niên bán quán kia còn có gì đó giấu anh, nhưng anh không muốn gặng hỏi. Nếu người này không phải người rất thân quen của Linh thì cô đã không ở đây với họ một thời gian. Và anh không muốn làm những người thân quen của cô có ác cảm với mình. Anh tôn trọng cô, và anh tôn trọng cả những người quen của cô.
Linh đang ở đâu trong cái thành phố mấy triệu dân này? Tại sao cô lại một mực trốn tránh anh? Là tình cảm của anh không rõ ràng hay vì anh đã không toàn tâm toàn ý yêu cô? Có phải là do cô đã biết mục đích tiếp cận cô lúc ban đầu của anh, và giờ cô chạy trốn điều đó? Chẳng lẽ sau bao nhiêu ngày tháng quen anh như vậy, cô lại không hiểu anh chút nào sao? Chẳng lẽ cô không biết chính cô đã đập tan mọi tính toán thực dụng trước đây của anh? Chẳng lẽ cô không biết được từ đầu tới cuối là anh rất thật lòng với cô? Anh đã hoàn toàn từ bỏ ý định lợi dụng cô để đánh gục một đối thủ khác trong làm ăn từ khi anh nhận ra anh rất yêu cô.
Có lẽ tất cả đều đã quá muộn!
Vì anh chưa bao giờ nói, anh chưa bao giờ giải thích, ngay cả khi cô nghe được những chuyện mà Hằng nói ra, rằng anh đã có vợ chưa cưới, rằng anh chỉ lợi dụng cô, coi cô như một quân cờ để hạ gục đối thủ trong làm ăn. Anh đã rất giận Hằng, nhưng anh còn giận mình hơn, vì ngay từ đầu đã không nói thật. Hằng ghen, còn Linh thì sao? Cô có ghen hay không? Cô bỏ đi vì biết anh đã có vợ chưa cưới, hay vì biết chuyện anh đã tính toán lợi dụng cô?
Cho tới tận bây giờ, hình như anh chưa hề lợi dụng cô. Mọi thứ đều mãi chỉ là tính toán, và mọi tính toán đều sai từ khi trái tim anh lỗi nhịp trước cô.
“Dù có phải lục tung cả thành phố này, anh cũng phải tìm ra em”, Cường nắm chặt tay vào vô lăng, miệng lẩm bẩm.
Chương 5: Những cậu chủ khó chiều
- Này, tôi nói là tôi không ăn hành cơ mà? Tại sao lại cho hành vào bát của tôi?
Minh vừa nhìn vào bát phở trước mặt đã cau mày quát tháo. Từ sau hôm bị Linh xộc vào phòng kéo dậy, sáng nào khi Linh gõ cửa thì Minh cũng đã thức rồi. Hễ không chạm mặt thì thôi, cứ chạm mặt là lại gườm gườm nhìn cô giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
- Anh đừng quát to như thế. Còn không ăn nhanh mà đi học đi. Hai bác dậy, nhìn thấy hai con mắt như mắt gấu trúc của anh, thế nào cũng nghi ngờ là đêm qua anh trốn ra ngoài chơi. Hay là anh trốn đi thật? – Linh vừa quay vào với rổ rau trong bồn nước vừa thản nhiên nói.
Với một anh chàng công tử như Minh thì cô thừa sức đối phó.
- Ai nói với cô là đêm qua tôi trốn đi chơi? – Minh trợn mắt cãi lại.
- Chẳng lẽ đi học nhóm? – Linh vẫn không thèm quay lại, hỏi bằng giọng lạnh tanh.
- Đi đua... – Minh vừa nói ra được hai từ thì vội nuốt xuống bụng những chữ sau, rồi anh trợn mắt quát – Từ bao giờ người làm lại có thái độ như thế với chủ hả? Cô đang chất vấn tôi phải không?
- Anh bỏ tiền ra thuê tôi sao? – Linh quay lại, đi tới bàn ăn và chống hai tay lên bàn, cúi nhìn Minh ở đối diện – Là tiền của bố mẹ anh. Tôi dù chỉ là người giúp việc nhưng so với một công tử chỉ ăn không ngồi rồi, học hành cũng không ra hồn, nửa đêm mò đi chơi đến sáng mới chịu về như anh thì tôi còn có giá gấp vạn lần.
Minh sửng sốt nhìn Linh, đột nhiên nhếch miệng cười:
- Từ khi nào gan cô lại to thế nhỉ? Tôi nhớ mấy ngày đầu cô còn vâng vâng dạ dạ ngoan ngoãn lắm cơ mà? Bây giờ cô tính trèo lên cổ tôi phải không? Có giỏi cô cứ đi mách mẹ tôi đi, xem tôi bị phạt hay cô bị đuổi việc vì cái tội tọc mạch chuyện nhà chủ?
- Tôi không rảnh đi quan tâm chuyện của anh, nhưng nếu anh còn không ăn đi, hai bác mà xuống đây, tôi không cẩn thận lỡ mồm nói ra chuyện gì đó thì phiền lắm đấy – Linh đáp vu vơ.
- Làm cho tôi bát khác. Tôi không ăn hành – Minh chuyển chủ đề.
- Không ăn thì thôi. Tôi mới chỉ gặp mấy đứa trẻ con ăn phở mới không ăn hành thôi. Hay anh cũng là trẻ con?
- Cô... – Minh trợn mắt định quát nhưng nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang lại thôi, vội vàng cúi xuống ăn cho xong bữa sáng của mình.