Không phải anh chưa bao giờ yêu! Trước đây, anh cũng yêu một người con gái, mối tình đầu trong sáng ấy kéo dài mấy năm liền, nhưng hai người chưa bao giờ đi quá một nụ hôn. Trong mắt bạn bè của nàng, anh là một người chu toàn, hoàn hảo đến mức không tì vết. Anh có thể lo cho bạn gái một cuộc sống vật chất đầy đủ, cũng chưa bao giờ làm nàng phải thấy trống vắng, thiếu thốn về mặt tình cảm. Anh yêu chiều, nâng niu nàng như một báu vật. Bạn bè, người thân của nàng đều rất ghen tị với nàng vì có được trái tim của người đàn ông tuyệt vời nhất.
Vậy mà cuối cùng nàng vẫn ra đi. Anh thậm chí còn không hiểu nổi cái gì đã đẩy nàng rời xa khỏi anh? Tình yêu, mãi mãi là thứ mà anh không bao giờ hiểu nổi. Và dù anh có hiểu hết những người đàn bà đã đi qua đời mình, anh cũng không bao giờ hiểu nổi tại sao ngày ấy nàng lại rời xa anh để tới với một người khác?
Vì tình yêu của anh dành cho nàng chưa đủ lớn sao? Nếu chưa đủ, tại sao sau khi nàng rời bỏ anh, anh lại khóc nhiều như thế? Suốt ba tháng liền anh không thể làm gì. Mỗi lần nghĩ tới nàng, anh khóc như một đứa trẻ con bị bỏ rơi. Vì anh không quan tâm nàng sao? Anh không dùng tiền bạc để chinh phục trái tim nàng, anh dùng chính tình cảm chân thành của mình để yêu nàng. Chưa một lúc nào anh không quan tâm tới nàng.
Vậy thì vì sao? Vì sao?
Rồi nhiều năm sau, khi anh biết rung động lần thứ hai trước một người con gái khác, thì đó lại là người đầu tiên không hề biết rung động trước anh. Có nhiều người đàn bà sẵn sàng bỏ mọi thứ để chạy theo anh, nhưng cũng có những người dù anh bỏ đi mọi thứ cũng không bao giờ có được trái tim họ. Đó chính là lý do anh tôn trọng người đó cho tới tận bây giờ, khi người đó đã không còn xuất hiện trước mắt anh nữa.
Đã lâu rồi, anh không thể mở lòng trước ai.
Một tách cà phê nghi ngút khói được đặt xuống trước mặt anh. Mùi cà phê khiến anh bừng tỉnh. Nhìn tách cà phê rồi lại nhìn Linh, anh mỉm cười:
- Cảm ơn em. Em ngồi đi, nói chuyện với anh một chút.
- Dạ thôi, em đứng được rồi.
- Anh nói em ngồi thì cứ ngồi đi. Giúp việc cũng là một nghề bình đẳng với tất cả những nghề nghiệp khác, có gì mà không dám ngồi. Hay em sợ anh ăn thịt em hả?
- Dạ không.
- Vậy thì ngồi đi.
- Dạ - Linh lí nhí đáp lại rồi sau đó ngồi xuống cái ghế ở đối diện anh.
Đại khẽ nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm. Trầm ngâm một lúc để tận hưởng vị cà phê ngấm trên lưỡi, sau đó anh đưa mắt nhìn cô:
- Ngon đấy. Chắc không phải lần đầu em pha cà phê. Ai dạy em vậy?
- Dạ, hồi còn ở nhà em có đi làm thuê ở quán cà phê trên thị trấn nên biết một chút ạ.
- Cái này gọi là biết một chút sao? Gọi là chuyên nghiệp đó em. Trừ phi em có năng khiếu bẩm sinh, làm một lần đã ngon rồi. Mà có khi thế thật, biết đâu quê em lại có truyền thống sinh ra được những đầu bếp tài ba nhỉ? Như chị em Nhật Lệ ấy. Anh nghe nói mẹ anh chỉ cần chỉ một lần là em đã biết làm. Nếu có cơ hội phát triển lên nữa thì em còn có thể trở thành một đầu bếp giỏi cũng không chừng. Em đã bao giờ nghĩ tới việc trở thành đầu bếp chưa?
- Chưa ạ! Nhà em nghèo, làm gì có cơ hội đi học nấu ăn ạ! Có thì sau đó cũng về quê đi nấu cỗ đám cưới thôi!
- Em có muốn trở thành đầu bếp không? - Đại hỏi tiếp.
- Em không biết - Linh lắc đầu.
- Vậy em nghĩ kỹ đi, nếu em muốn trở thành đầu bếp anh sẽ giúp em.
- Không được đâu ạ!
- Sao thế?
- Tại... Tại em không có tiền đi học. Hơn nữa em còn phải kiếm tiền nữa.
- Em kiếm tiền làm gì? - Đại gặng hỏi.
- Nhà em rất nghèo, em lại có một đứa cháu mới sinh, mẹ nó ốm yếu không làm gì được nên em phải kiếm tiền nuôi nó phụ chị em.
- Thế chồng của chị em đâu?
- Chị ấy không có chồng – Linh lắc đầu đáp khẽ.
Đại hơi sửng sốt một chút nhưng cũng không hỏi thêm về việc này nữa.
- Em tới học việc ở nhà hàng của anh, vừa học nấu ăn, lại vừa có lương phục vụ nữa. Mặc dù không nhiều nhưng cũng hơn làm việc ở đây. Nếu em thích thì cứ nói với anh. Anh sẽ tìm cho mẹ anh một người giúp việc khác thay em.
Linh ngẩng đầu nhìn anh, ngập ngừng hỏi:
- Em cảm ơn anh! Nhưng sao anh lại tốt với em thế ạ?
- Xem nào. Thứ nhất anh rất thích những người có năng khiếu nấu nướng. Không phải ai cũng được ông trời ưu ái cho một vị giác thật tốt để trở thành đầu bếp giỏi em ạ. Thứ hai, coi như anh làm việc này vì nể mặt Nhật Lệ đi. Cô ấy đã giúp anh rất nhiều, giờ anh giúp lại đồng hương của cô ấy. Em hiểu không?
- Dạ...
- Hiểu thì tốt. Được rồi, em nghỉ trưa chút đi. Cũng không còn việc gì cho em làm nữa đâu – Đại dựa lưng vào ghế và nhìn ra hồ, không nói thêm câu nào nữa.