- Alex, chú cháu mình đi ăn tối đã nhé!
- Vâng. Cháu cũng đói lắm rồi – Alex xoa xoa cái bụng nhỏ của nó, đầu gật lia lịa.
- Nhưng nếu chúng ta về trễ, mẹ cháu sẽ không phạt cháu chú?
- Mẹ cháu về quê rồi, chú đừng lo. Nếu mẹ cháu có biết thì chắc chắn ông ngoại cũng sẽ nói cho mẹ biết là cháu không sao.
- Nhóc con thông minh lắm. Vậy cháu muốn ăn gì, chú chiêu đãi.
- Gà rán nhé chú!
- Đồng ý.
Đại gật đầu cười, còn thằng nhóc ngồi bên cạnh thì hoan hô không ngớt. Mặc dù mẹ yêu chiều nó nhưng cũng rất khắt khe trong việc ăn uống, rất ít khi mẹ cho phép nó ăn KFC. Mẹ còn nói nếu ăn nhiều gà rán, nó sẽ bị phình to ra như quả bóng, sẽ rất xấu xí. Thế nên lúc này khi Đại hứa đưa nó đi ăn gà rán, tất nhiên là nó rất vui vẻ rồi.
Chương 71: Những nỗi đau âm thầm
Trong nhà hàng Vietfood trên phố Bà Triệu, lúc này là gần tám giờ tối, trên tầng hai, ngay ở góc phòng nơi có thể nhìn xuống con đường phía dưới, có một người đàn ông và một chú nhóc đang ngồi. Thằng nhóc đang cầm một cái đùi gà rán trên tay, phùng má trợn mắt mà gặm một cách ngon lành, dầu rán dính đầy trên tay và má nó khiến người đàn ông ngồi đối diện không khỏi bật cười. Anh không ăn gì, chỉ có một chai bia trước mặt đã vơi đi một nửa.
- Ngon chứ? – Đại thích thú ngắm nhìn thằng bé ăn.
Alex không đáp, chỉ gật đầu một cái. Sau khi nuốt vào một miếng thịt gà lớn, nó vươn bàn tay nhỏ dính đầy dầu ra, cầm lấy cốc pepsi của mình và hút một hơi thật mạnh. Cái bụng đã tạm thỏa mãn rồi, nó mới tạm buông chiếc đùi gà rán đã bị gặm nham nhở xuống, để yên cho Đại lau tay, lau mặt giúp nó.
- Nếu ngon, lần sau chú đưa cháu tới đây ăn, chịu không?
- Nhưng chú đừng nói với mẹ cháu nhé, mẹ không thích cho cháu ăn gà rán – Alex gật đầu, sau đó còn cẩn thận dặn dò.
- Được, có chú, mẹ cháu nhất định cho phép.
- Chú quen mẹ cháu sao? – Alex chớp chớp mắt hỏi. Đại ngẩn ra, sau đó lại cười đáp:
- Ừ, chú và mẹ cháu là người quen cũ.
- Mẹ sẽ không cho phép nếu chúng ta xin phép đâu. Bác Phong nói mà mẹ còn không đồng ý – Alex lắc lắc cái đầu nhỏ của nó, thì thào nói với anh như đang nói một chuyện vô cùng bí mật.
- Bác Phong là ai? – Đại nhíu mày hỏi, một chút không vui chợt xuất hiện khi nghe tới tên một người đàn ông khác ở bên cô.
- Là bác Phong ạ! – Alex ngây thơ giải thích.
- Là bạn của mẹ cháu à?
Alex ra chiều suy nghĩ, sau đó gật đầu thay cho câu trả lời. Rồi nó lại tiếp tục chuyên chú vào việc gặm cho hết cái đùi gà rán.
Đại quay mặt nhìn ra bên ngoài, nhưng ánh mắt cũng chẳng tập trung được vào một cái gì cả. Trong đầu anh lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: vậy là cô cũng chẳng chịu nổi cô đơn. Nhưng tại sao cô lại không tái hôn? Chẳng lẽ cô thực sự muốn sống như vậy cả đời?
- Thế mẹ cháu không cho phép thì chúng ta bó tay à?
- Không ạ. Bác Phong thường lén dẫn cháu đi. Mẹ không biết, hoặc có biết thì cũng chỉ mắng bác Phong thôi. Hi hi.
- Cháu thích bác Phong không?
- Có. Thích chứ ạ! Bác Phong là người chiều cháu nhất, sau daddy. Nhưng daddy rất ít khi ở với cháu. Nên chỉ có bác Phong là người hay bênh cháu mỗi khi mẹ muốn phạt cháu.
- Cháu có muốn bác Phong làm daddy của cháu không? Alex lắc đầu.
- Tại sao? – Đại mỉm cười hỏi.
- Vì mẹ không thích.
Đại ngẩn người. Trẻ con không khi nào nói dối, nhưng anh cũng không nghĩ rằng thằng bé này lại hiểu chuyện tới như thế. Những đứa trẻ khác, nó có thể sẽ không thích cha hay mẹ nó tái hôn, không thích phải chia sẻ người mà nó yêu nhất với một người xa lạ khác, đó chỉ là sự ích kỷ đáng yêu của con trẻ. Nhưng Alex lại không như thế, nó không thích ai đó chỉ vì mẹ nó không thích người ấy. Vậy nếu Linh muốn ở bên ai đó, hẳn là đứa nhóc này sẽ không phản đối gì?
Hai chú cháu ngồi ăn tới hơn chín giờ, sau đó có lẽ vì chơi cả ngày mệt nên vừa ngồi vào xe là Alex ngủ luôn. Kể cả khi Đại bế nó vào Ẩm Thực Đạo Quán, theo chân ông Cương đưa nó vào giường, thằng nhóc vẫn không hề tỉnh lại. Đại lặng nhìn ông Cương kéo chăn cho Alex, sau đó theo sự ra hiệu của ông, hai người đi tới phòng khách. Đại vừa uống trà vừa kể lại cho ông Cương nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay, kể cả chuyện Cường đột nhiên bị ngất và được đưa đi cấp cứu canh cũng không giấu giếm. Mấy năm qua, Đại thỉnh thoảng vẫn ghé thăm ông Cương những khi rảnh rỗi, đôi khi còn đưa cả con gái theo.
- Cháu còn giận Linh ư? – Ông Cương trầm ngâm nhấp một ngụm trà, sau đó mới nhìn thẳng vào anh hỏi.
Đại lặng yên không đáp. Anh không biết cách nào để nói rõ cho người khác hiểu những mâu thuẫn trong lòng mình, và anh cũng không muốn nói. Ông Cương thấy anh không trả lời chỉ khẽ thở dài nói tiếp: