- Vậy bây giờ em tính sao? Có sách để trả anh chưa?
- Đi, nếu anh rảnh thì em mời anh đi cà phê ngay bây giờ - Cô gái gật đầu. Mãi cho tới khi ngồi yên tĩnh nhìn ly cà phê đang bốc khói, Đại mới nhìn kỹ cô gái này.
Cô còn khá trẻ, nhìn chỉ chừng ngoài hai mươi một chút. Vầng trán cao, bướng bỉnh, đôi mắt sáng và nhanh nhẹn. Cô quàng một chiếc khăn dệt màu xanh, rất hợp với bộ đồ mà cô đang mặc. Cô gái lục trong chồng sách của mình rồi đẩy tới trước mặt anh một cuốn sách. Đó đúng là cuốn sách về du lịch mà hôm trước anh định mua.
- Đấy, trả cho anh, hết nợ nha – Cô gái mỉm cười.
- Thế không kí à? – Anh hỏi lại.
- Kí gì ạ? – Cô gái ngẩn ra hỏi.
- Kí tặng ấy. Tác giả của sách đã tặng thì cũng nên hào phóng một chút chứ.
Cô gái tròn mắt nhìn anh, hai má hồng lên. Cô tủm tỉm cười:
- Sao anh biết em là tác giả cuốn sách?
- Giọng điệu non nớt và lanh chanh y như tính cách ngoài đời của em còn gì – Đại trêu.
- Giận nha, anh đã đọc chưa mà nhận xét thế? – Cô gái kêu lên. Đại bật cười trước vẻ trẻ con đó:
- Anh có đọc qua. Với lại, ảnh em chình ình ngay trang giới thiệu tác giả mà.
- Thế sao anh còn định mua nó?
- Không phải chỉ cái nhìn của một chuyên gia mới được đánh giá cao, sách của em hấp dẫn vì em thổi được đam mê của mình vào trong đó.
- Anh làm nghề gì? Sao đánh giá như chuyên gia vậy? – Cô gái dường như chẳng dỗi hờn quá lâu, liến thoắng hỏi.
- Anh hả? Anh làm ở quán ăn… Nhưng anh có sở thích đặc biệt với sách. Sau đó là du lịch, khám phá… - Đại nói.
- Woah, giống em quá!
- Bút danh của em là Gió Mùa à? Thế tên thật của em là gì? – Đại liếc nhìn tên tác giả trên bìa sách rồi hỏi.
- Tường Vi.
- Một cái tên hay đó. Anh tên là Đại.
- Em biết tên anh là Đại rồi mà. Trên cái card ấy – Tường Vi gật gù tỏ vẻ biết thừa rồi.
- Nói mới nhớ, tại sao em không gọi cho anh?
- Tại sau đó em cũng rời Hà Nội ngay. Ở Sài Gòn mưa hoài, chạy xe bị dính nước mưa, cái card cũng nát luôn, không còn nhìn ra số của anh mà gọi nữa.
- Em là người Sài Gòn à?
- Vâng, em sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn.
- Bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi ba.
- Trẻ quá!
- Anh cũng có già đâu.
Tường Vi khuấy mạnh ly cà phê trong tay rồi khẽ nhấp một ngụm.
- Nhóc nghĩ anh bao nhiêu tuổi rồi?
- Nhìn anh còn trẻ mà, hơi ông cụ non chút thôi – Tường Vi nheo mắt nhìn anh rồi buông tiếp một câu.
Đại bật cười vì câu nói đó, nhưng anh cũng không bàn luận gì thêm.
- Em ra Hà Nội lâu chưa? Ra làm việc hay đi du lịch? – Anh hỏi tiếp.
- Lần trước khi gặp anh thì em mới ra đây được hai ngày.
- Chà, coi bộ Hà Nội cũng hấp dẫn ghê. Đi rồi mà còn quay lại nữa – Đại nhịp nhịp ngón tay lên bàn đầy thích thú.
- Em cũng đi thăm thú được gì nhiều đâu. Muốn hiểu Hà Nội thì phải ở lâu lâu một chút. Lần trước ra đây em đã tính ở lại một thời gian rồi, mà sau đó có công chuyện nên phải bay vào Sài Gòn gấp. Giờ mới lại có thời gian trở ra.
- Đúng là nhà văn có khác, mơ mộng quá! – Đại gật gù nhận xét.
- Không có vốn sống làm sao mà viết chứ? Mà muốn có vốn sống thì phải nhích thôi.
Tường Vi cười nói nhưng trong mắt lại xẹt qua nét buồn bã, điều này không thể thoát khỏi ánh mắt tinh tường của Đại.
- Mỗi người một mục đích. Đừng quá sa đà, quá mơ mộng là được. Dù sao anh cũng rất khâm phục em, dám làm điều mình thích.
Ngừng một chút, Đại tiếp:
- Anh cũng thích viết, nhưng chắc là không viết nổi…
- Sao lại không?
- Bận. Hơn nữa anh cảm thấy anh không có khả năng cầm bút, anh không tự tin.
Đại định nói tiếp thì điện thoại đổ chuông. Nói chuyện điện thoại xong, anh quay lại với cô nhà văn vẫn đang ngồi lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa kính.
- Em định ra Hà Nội bao lâu?
- Cũng chưa biết, để xem Hà Nội giữ chân em được bao lâu đã – Tường Vi nhún vai – Nhưng cũng lâu đó vì Hà Nội có nhiều cái để khám phá mà.
- OK, nếu cần giúp gì thì cứ gọi anh!
Tường Vi thốt lên vui mừng nhanh tay nhận tấm card từ Đại. Họ chia tay trong lòng mỗi người đều như có một niềm vui nho nhỏ.
Chương 15: Đối mặt
Ngày cuối năm, Đại quyết định đưa Như Ý tới nhà hàng chơi. Linh đi cùng anh để chăm sóc cho con bé. Thế nên khi Linh vừa xuống ô tô và đưa Như Ý cho Đại bế ở sân trước thì tin này đã lập tức truyền tới tai từng nhân viên của anh. Ai nấy đều tò mò chạy ra nhìn cô gái và đứa bé đi cùng giám đốc, ai cũng cố đoán xem thân phận của hai người này là gì? Nhìn Đại và cô gái kia đi cùng nhau thì không giống một cặp vợ chồng, thậm chí là một đôi tình nhân. Cô gái ăn mặc quê mùa lại không có nét nào xứng với một giám đốc hào hoa như Đại cả. Hơn nữa chẳng ai nhìn thấy trong hai mắt hai người có một chút tình yêu nào, ngoài sự quan tâm chung dành cho đứa bé.