Vi lén liếc nhìn chiếc điện thoại đang nắm trong tay. Không có cuộc gọi nhỡ nào, màn hình tối đen như đang nhìn lại cô một cách nghiêm khắc. Hôm nay Vi phải học cả ngày, buổi sáng có môn Applied Macroeconomics (Kinh tế vĩ mô ứng dụng), buổi chiều học Marketing Management. Vi ngồi đờ đãn, hậu quả của trận sốt hôm trước khiến cho đầu óc cô vẫn như đang trên mây trên gió. Lời giảng của vị giáo sư cứ như có cánh, từ tai nọ chui lọt sang tai kia rồi bay tuốt ra ngoài, chẳng đọng lại trong đầu cô lấy một chữ. Nhưng trong lúc bán cầu não trái của Vi tự cho nó cái quyền nghỉ ngơi vô tổ chức, thì bán cầu não phải của cô lại hoạt động hết sức năng nổ. Trí tưởng tượng tha hồ nhào nặn những ký ức, những mảnh thông tin thành muôn hình muôn vẻ. Sau một lúc mơ màng, Vi hốt hoảng nhận thấy đầu óc cô lại đang phiêu du tới căn phòng ấm cúng của anh. Khuôn mặt anh, đôi mắt anh, nụ cười mê hoặc của anh đang tranh nhau chiếm giữ, lấp đầy bộ nhớ của cô chỗ mà lẽ ra phải dùng để nhồi nhét các kiến thức về kinh tế học vĩ mô cũng như những kiến thức bổ ích, cao siêu khác. Vi lắc mạnh đầu, cố gắng tập trung cái nhìn vào vị giáo sư đang thao thao trên bục giảng, tai cô dỏng lên, chỉ mong được nghe thấy âm thanh du dương của tiếng chuông báo hết giờ.
Vi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì giờ phút mong đợi cũng đã đến. Xung quanh cô, mọi người lục tục đứng lên. Vi lại nhìn vào màn hình điện thoại. Không có gì thay đổi. Cô thở dài, gục xuống bàn, gối đầu lên hai cánh tay.
- Lunch time(1)
(1) Tạm dịch: đến giờ ăn trưa rồi!
Jacob lúc lắc hộp đựng bữa ăn trưa trước mặt cô, ra ý hỏi. Vi nhìn lên, khẽ lắc đầu bảo cô không đói.
- Are you alright?(2) - Cậu bạn có vẻ lo lắng khi thấy đôi mắt mệt mỏi của cô.
(2) Tạm dịch: Bạn không sao chứ?
Vi xua tay, trấn an cậu, bảo rằng cô không sao, chỉ hơi buồn ngủ một chút thôi, cậu cứ ăn đi, lát nữa sẽ gặp lại. Jacob nhún vai, vẫy tay với cô rồi quay bước ra phía cửa. Vi lại gục xuống bàn trong tư thế cũ, hoàn toàn không cảm thấy đói chút nào. Có tiếng chuông điện thoại vang lên đâu đó. Vi giật mình thảng thốt. Mặc dù biết chắc tiếng chuông đó không phải là của cô nhưng cô vẫn không thể ngăn mình giơ điện thoại lên kiểm tra, để rồi lại đặt xuống với một nỗi thất vọng tràn trề. Đã hai hôm trôi qua. Không hề có một tin nhắn hay một cuộc điện thoại nào của anh. Vi cứ đinh ninh rằng, sau đêm hôm đó, sau tất cả những chăm sóc mà anh đã dành cho cô, chắc chắn mọi sự sẽ đổi khác. Buổi hẹn hò đầu tiên đó lẽ ra phải là cột mốc, đánh dấu một thời kỳ chuyển biến mới trong mối quan hệ của cô với anh. Hay ít ra thì anh cũng sẽ phải gọi điện cho cô để hỏi thăm xem sức khỏe của cô đã khá hơn chưa. Nhưng trái với tất cả các dự đoán của cô, anh không hề liên lạc. Như thể hoàn toàn không có buổi tối đáng nhớ đó. Như thể sự tồn tại hay sức khỏe của cô chẳng can hệ gì tới anh…
Tâm trạng thấp thỏm, chờ đợi, lo âu, giận dỗi cứ đeo đẳng theo cô lên tới tận giường ngủ. Vi thất vọng đặt điện thoại xuống. Lẽ nào lần này trực giác của cô lại phản bội cô? Ngập ngừng đôi chút, cô quyết định sẽ gọi điện cho anh, ít ra thì cũng phải nói cảm ơn anh đã chăm sóc cho cô hôm đó. Quyết định rõ ràng như vậy, nhưng thực hiện không dễ như cô tưởng. Suy đi tính lại, cuối cùng cô đành chọn giải pháp nhắn tin, như vậy dù sao cũng tránh được việc phải trực tiếp nói chuyện với anh. “Chào anh. Cảm ơn vì buổi tối hôm nọ…”. Vi lắc đầu, xóa đoạn tin nhắn. Nghe không ổn, “buổi tối hôm nọ” có vẻ mờ ám quá, dứt khoát không được. Suy nghĩ một lát, cô sửa lại: “Chào anh. Cảm ơn anh nhiều…”. Cảm ơn cái gì chứ? Vi bực bội với chính mình. Không biết chữ nghĩa rời bỏ cô đi từ lúc nào mà sao có mấy dòng tin nhắn cũng viết không nên hồn. Sau năm, bảy lần xóa đi viết lại, cô đành lòng với kết quả sau: “Chuyện hôm nọ cảm ơn anh nhiều nhé. Chúc ngủ ngon!”. Vi nhấn nút send mà tay cô run run, hồi hộp như thể vừa giật ba sợi tóc vàng của con quỷ đang say ngủ, chỉ sợ sẽ làm nó tỉnh giấc và quay lại ăn tươi nuốt sống cô không biết chừng. “Ting”. Chiếc điện thoại run lên, cô có một tin nhắn. Tim cô đập nhanh hơn cả khi chạy nước rút. Vi thận trọng nhấn vào biểu tượng tin nhắn trên màn hình. Đây là câu trả lời của anh: “Không có gì. Chúc ngủ ngon!”.
Vi như người từ trên mây rơi bịch xuống đất. Sao lại “Không có gì”? Lịch sự và khách sáo một cách lạnh lùng! Lẽ nào tất cả đều chỉ do cô tưởng tượng ra: sự chăm sóc ân cần của anh, cử chỉ thân mật của anh, nụ cười ấm áp của anh và đặc biệt ánh mắt dịu dàng, tha thiết ấy? Lẽ nào chính là do cô đã tự huyễn hoặc mình? Lần đầu tiên Vi thấy nghi ngờ trực giác nhạy bén của cô. Anh không hề có chút tình cảm nào đối với cô, ít nhất cũng không phải là thứ tình cảm như cô đã tưởng tượng. Vi không biết cô đang cảm thấy thất vọng, buồn rầu hay xấu hổ nữa, chỉ thấy hình như nhịp tim chùng xuống. Có gì để hồi hộp chờ đợi nữa đâu, tất cả đã rõ như ban ngày. Từ bây giờ trở đi, anh với cô sẽ mãi mãi chỉ là những người đã từng quen biết.