Nhưng thật may cho cô, thời điểm đó Vi phải vùi đầu chuẩn bị cho kỳ thi trước lễ Noel. Cô tạm thời gạt sang một bên tất cả các mối quan tâm khác, để toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học. Vì thế, cô cũng tạm nghỉ, không đến làm thêm ở quán phở X nữa. Thay vào đó, hằng ngày, ngoài giờ lên lớp, cô ôm sách vở lên thư viện, ngổi ở đó cho đến tối mịt mới chịu đứng lên ra về.
Nhưng thật lòng mà nói, Vi không thể tập trung hoàn toàn vào việc học được. Cô phát hiện ra điều đó nhân một buổi tối ngồi học khuya trên thư viện trường. Quyển sách đặt trên mặt bàn đã lật sang trang thứ hai mươi nhưng Vi chợt nhận ra tất cả những gì mà cô nhìn thấy trong trang sách chỉ là hình ảnh nụ cười ngọt ngào của một người… Vi hốt hoảng gấp quyển sách lại, tự trách mình một cách nghiêm khắc rằng, tuyệt đối không thể để cho những giây phút lơ đãng như vậy xảy ra một lần nữa, làm sao nhãng việc học. Cô cố tập trung tư tưởng vào cuốn sách, nhưng rồi đành từ bỏ, thu dọn sách vở và quyết định ra về. Có lẽ cô đã học cả ngày nên mệt mỏi rồi, mai lại tiếp tục vậy.
Đúng lúc Vi chuẩn bị đứng lên thì điện thoại của cô “ting” một tiếng. Là tin nhắn của Nguyên. Đã hai tuần trôi qua kể từ lần cuối cùng cô nhận được câu trả lời “không có gì” của anh. Bây giờ thì còn “có gì” để nói chứ, Vi thầm nghĩ trong lúc cúi đầu đọc tin nhắn: “Cô vẫn còn giữ cái khăn của tôi? Cô đang ở nhà? Tôi sẽ qua lấy”. Vi giật mình sực nhớ tới chiếc khăn cashmere ấm áp và mềm mại đã từng khiến cho cô cảm động rơm rớm nước mắt khi anh quàng lên cổ cô hôm đó. Ngày hôm sau về nhà cô đã tháo nó ra treo trong tủ quần áo, định khi nào sẽ mang ra hiệu giặt là cẩn thận trước khi trả lại anh. Nhưng Vi đã quên bẵng mất sự hiện diện của chiếc khăn chỉ vì mải nhớ nhung đến chủ nhân của nó. “Thì ra nguời nhiều tiền cũng rất chặt chẽ”, một ý nghĩ hài hước thoáng qua trong đầu Vi. Chỉ hy vọng anh ta không nghĩ là cô cố tình giữ lại.
Vi nhắn tin trả lời, dằn mạnh từng phím chữ: “Tôi đang không ở nhà. Chiều mai tôi sẽ mang trả anh”. “Ting”, gần như ngay lập tức có tin nhắn lại: “Vi đang ở đâu?”. “Ở đâu thì tôi cũng không mang theo khăn của anh lúc này. Mai chắc chắn sẽ đem trả, tôi không chạy trốn đầu mà lo”. Cô bực bội nhắn tin trả lời. Một lúc lâu sau, không thấy tin nhắn lại. Vi chậm chạp đứng lên, bước ra phía cửa, cô phải bắt kịp chuyến xe buýt sắp tới để về nhà. Cô không hiểu sao mình lại có thể bị thu hút bởi một kẻ thô lỗ và hợm hĩnh đến vậy.
Chiếc xe buýt dừng lại cách ngôi nhà cô ở một đoạn. Vi liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã hơn mười giờ đêm. Ngôi nhà nhỏ với cánh cửa sơn màu trắng đã hiện ra trong tầm mắt Vi. Cô cắm cúi bước, không để ý thấy một chiếc ô tô đang lặng lẽ nằm ngay trước cửa nhà, chỉ đến khi đèn xi nhan bật lên nhấp nháy Vi mới ngẩng nhìn lên. Cửa kính xe từ từ hạ xuống. Nguyên đang nhìn cô từ trong xe.
- Lên xe đi - Anh nói.
Vừa ngạc nhiên, vừa tức giận trước sự xuất hiện của Nguyên, Vi khẽ nhếch miệng:
- Sốt ruột đến thế kia à? Đợi tôi một chút, sẽ mang khăn xuống cho anh ngay.
Đúng là không có dây thần kinh xấu hổ, đã nói đến thế rồi… cô nghĩ.
- Lên xe đi - Nguyên nhắc lại, không buồn để ý đến ngữ điệu châm chọc trong giọng nói của cô.
Vi không trả lời, quay lưng bước tới cửa, lục tìm chìa khóa trong túi xách.
- Lên xe, hay là em muốn mời tôi vào nhà? - Nguyên tiếp tục nhìn cô, chờ đợi.
Vi cảm thấy máu nóng đang sôi lên trong huyết quản. Cô quay lại, xăm xăm bước tới bên cửa xe:
- Anh muốn gì - Cô gằn giọng.
Nguyên không trả lời, anh nhoài người sang mở cửa xe phía bên cô, rồi cầm tay kéo tuột cô vào trong. Vi ngã phịch xuống chiếc ghế ngay cạnh anh, mũi cô thoáng ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của anh. Có chuyện gì xảy ra thế này, cô nghĩ. Khuôn mặt anh như tạc bằng đá, không có chút biểu cảm nào.
- Sao em không đi làm? - Anh hỏi, không nhìn cô.
- Tôi không có thời gian, phải học thi - Cô trả lời, thoáng băn khoăn làm sao anh biết việc cô nghỉ làm, chắc có lẽ anh đã đến quán mà không thấy cô.
Ngập ngừng đôi chút, cô dịu giọng hỏi anh:
- Anh uống rượu đấy à? Có chuyện gì vậy?
Anh khẽ nhếch mép cười:
- Đừng lo, chỉ một chút thôi, vẫn kiểm soát được hành vi của mình.
Cô nghiến răng cho cơn tức khỏi trào lên thành những lời khó nghe. Cái này gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Cô giật tay ra khỏi tay anh nhưng bàn tay anh như những gọng kìm sắt không chịu nới lỏng. Cô giận dữ nhìn anh, cố gắng kiềm chế:
- Anh muốn gì? - Cô lặp lại câu hỏi lúc trước.
Anh không trả lời, chỉ quay lại nhìn cô. Thứ duy nhất biểu cảm trên khuôn mặt anh là đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng mờ của ngọn đèn đường đang rọi qua cửa kính xe. Vi như bị hút hồn vào đôi mắt mênh mông đó. Đôi mắt không có đáy của anh dường như đang chất chứa nỗi buồn, sự giận dữ, nỗi tuyệt vọng, sự bất lực và nỗi cô đơn… Thứ cảm xúc hỗn hợp không biết gọi tên là gì đó bất giác khiến cho cô rùng mình. Cô dứt khoát giật khỏi tay anh, mở cửa xe bước ra.