Cũng gần đến ngày thi, việc học càng vất vả, càng gấp rút. Thời gian ở thư viện của cô cũng dài hơn, hậu quả là giờ đi về cũng bị lùi lại muộn hơn trước. Được khoảng một tuần như thế thì anh bảo cô, hay là anh mang sách vở đến thư viện trường cô học chung cho đỡ phải đi lại mất thời gian. Nhưng cô kiên quyết không chịu, lấy lý do là cô vẫn thường ôn tập chung với mấy người bạn, có anh vào thì không tiện, vả lại anh và cô đâu có học cùng một chương trình.
Đúng là Vi thỉnh thoảng có lên thư viện ôn tập nhóm. Nhưng “nhóm” của cô thực ra chỉ có mỗi một mình Jacob.
Chương 7: Lời tỏ tình không báo trước
Jacob là một chàng trai người Nga gốc Do Thái, tóc vàng, mắt xanh, mũi lõ, chắc chắn phải cao cỡ 1m85 trở lên, bởi vì đừng cạnh cậu, cho dù Vi có ngẩng đầu lên thì cố lắm cũng chỉ chạm được tới vai cậu mà thôi. Trong buổi gặp mặt đầu tiên của lớp, chính Jacob đã đến làm quen với cô… Ở lớp của của cô, Vi là người Việt Nam duy nhất đến từ Việt Nam. Nói như vậy là vì ngoài cô ra cũng có thêm hai bạn nữa gốc Việt, nhưng sinh ra ở đây, nên hầu như không biết nói tiếng Việt. Còn lại thôi thì đủ cả: Ấn Độ, Đức, Nga, Italy, Philipin… và non nửa lớp là người Trung Quốc các loại (Hồng Kông, Đại Lục, Đài Loan). Vi vẫn còn nhớ hôm ấy, khi cô đang bỡ ngỡ đứng lơ ngơ một góc, giữa những âm thanh hỗn độn của cái hợp chủng quốc các thứ tiếng khác nhau, bỗng vang lên một câu tiếng Việt, tuy không có dấu, nghe rất buồn cười, nhưng vẫn cứ khiến Vi ấm lòng:
- Chao ban. Ban la nguoi Viet Nam?
Vi ngỡ ngàng quay lại, ngạc nhiên thấy câu nói đó phát ra từ miệng một chàng trai “Tây” 100%. Vi thích thú mỉm cười, trả lời bằng tiếng Việt:
- Vâng, mình là người Việt. Bạn biết nói tiếng Việt à?
Chàng trai ngớ ra nhìn Vi, rồi nhoẻn một nụ cười tươi rói, giơ tay lên đầu hàng, sau đó trả lời Vi bằng tiếng Anh rằng cậu chỉ biết mỗi một câu tiếng Việt đó thôi. Vi lại hỏi sao cậu biết cô là người Việt Nam, thì cậu bèn chỉ vào tên cô được ghi đậm nét ở trang bìa cuốn sổ ghi chép mà cô đang cầm trên tay. “Họ Nguyễn là một họ rất phổ biến của người Việt Nam”, cậu bảo. Vậy là từ đó, Vi có một người bạn thân duy nhất ở xử sở xa lạ này.
Gia đình Jacob vốn rất gần gũi với văn hóa và con người Việt Nam. Bố của cậu trước đây là chuyên gia về dầu khí, đã từng có thời gian sống và làm việc ở Việt Nam hai năm, nhờ thế Jacob cũng đã có dịp sang thăm Việt Nam. Mặc dù khi đó còn nhỏ nhưng ấn tượng về một đất nước có nền văn hóa khác biệt đã rất sâu đậm trong cậu. Đặc biệt ấn tượng đó còn được làm đậm nét thêm bởi tình yêu đối với nghệ thuật ẩm thực của đất nước nhỏ bé này. Jacob rất thích các món ăn Việt. Cậu cho biết đã từng thử qua các món bánh cuốn chả, nem rán, gỏi cuốn… món nào cậu cũng thích, đặc biệt phở là món ăn cậu yêu thích nhất. Biết Vi làm thêm ở một quán phở Việt Nam, cậu cứ đòi Vi dẫn đến ăn. Nhưng Vi xua tay bảo, cô không biết nấu phở nên để khi nào tiện, cô sẽ làm nem rán mời cậu chứ đừng có ăn phở ngoài quán, không khéo sẽ làm hỏng mất những ký ức đẹp của cậu đối với ẩm thực Việt Nam. “Phở ở đây nhìn thì giống nhưng ăn thì lại chẳng giống chút nào”, Vi bảo. Có lẽ các quán ăn đã phải cải biên nó đi cho phù hợp hơn với khẩu vị của người nước ngoài.
Jacob cũng đi làm thêm ở một quán ăn Nga. Ở đây sinh viên ai cũng đi làm thêm cả. Những sinh viên năm thứ nhất, thứ hai như Vi thường làm thêm các công việc chân tay hoặc bán hàng đơn giản: chạy bàn, rửa xe, baby-sitter(1), bán hàng part-time vào mùa cao điểm hoặc đi làm volunteer, gây quỹ từ thiện… Những sinh viên năm cuối hoặc sinh viên cao học có thể làm gia sư, một số làm tutor(2) trong trường… Các “hoạt động ngoại khóa” đó, vừa giúp Vi có thêm được chút tiền chi tiêu, vừa giúp cô làm giàu thêm vốn tiếng Anh, cũng như cho cô nhiều cơ hội để tìm hiểu và hòa nhập với cuộc sống và con người nơi đây. Vừa học vừa làm khiến cho quỹ thời gian của Vi trở nên ít ỏi. Trong guồng quay hối hả đó, một người bạn như Jacob đúng là món quà quý giá.
(1) Trông trẻ em.
(2) Trợ giảng.
Những ngày này cô và Jacob thường hẹn nhau lên thư viện ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Vốn đã quen học chung với nhau những khi có bài tập nhóm trên lớp nên Jacob và cô phối hợp với nhau rất ăn ý. Thông thường họ cùng ôn lại những kiến thức chung của từng môn, sau đó một người hỏi, một người trả lời, rồi đổi lại vai trò, khiến cho những buổi ôn tập cũng đỡ bớt phần nhàm chán.