- Seat belt(4) - Anh nhắc cô một cách cộc lốc.
(4) Dây bảo hiểm (ý nhắc nhở Vi phải thắt dây bảo hiểm)
Vi vội ngậm miệng lại, bối rối. Một tay với lấy chiếc dây an toàn, một tay cố xoa dịu trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực.
- Cô không sao chứ? - Anh hỏi trong lúc nhấn ga cho chiếc xe lao vọt lên phía trước.
- Ơ… không sao. Cảm ơn anh!
Từ hoảng sợ, chuyển sang ngạc nhiên rồi bối rối, sự thay đổi cảm xúc như chong chóng chỉ trong có mấy giây ngắn ngủi khiến cho đầu óc Vi rối loạn, ấp a ấp úng mãi mới thốt ra được câu trả lời cụt lủn đó.
- Không có gì - Anh nhẹ nhàng đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng về phía trước, dường như không để ý đến thái độ lúng túng của cô.
Giọng nói điềm tĩnh của anh khiến cô thấy dễ thở hơn đôi chút, nhịp tim cô thôi đánh trống trong lồng ngực và bắt đầu trở lại trạng thái bình thường. Hít một hơi thật sâu, sự minh mẫn cũng đã trở lại cùng với luồng không khí tươi mới đang căng đầy hai lá phổi. Chỉ có bàn tay đang đặt trên ngực cô là vẫn còn run rẩy.
- Khăn giấy ở kia - Vi bỗng nghe thấy tiếng anh nói nhỏ.
Thoạt đầu cô không dám chắc là có phải anh nói với cô hay không vì anh không nhìn cô, mắt vẫn tập trung nhìn thẳng về phía trước. Chỉ đến khi anh lặp lại câu nói đó với một cái liếc mắt sang phía cô và một cái hất đầu về phía hộp khăn giấy trước mặt Vi, thì cô mới chắc chắn là câu nói của anh dành cho cô chứ không phải ai khác. Còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã quay đầu nhìn cô, khẽ nhắc:
- Mắt cô kìa.
Đến lúc này Vi mới chợt nhận thấy nước mắt đang nhòe nhoẹt trên khuôn mặt mình, thậm chí còn rơi ướt cả tay cô mà cô không biết. Vi bối rối với tay ra lấy một tờ khăn giấy. Hóa ra cô không được can đảm như cô vẫn tự cho là thế. Thật đúng là một ngày hết sức đen đủi. Nhưng trong cái rủi vẫn có cái may, ít nhất thì cô cũng được an toàn trở về, Vi tự an ủi trong lúc đưa tay thấm những giọt nước mắt trên má. Một cảm giác mệt mỏi và buồn rầu trào lên trong cô. Vi cảm thấy tâm trạng mình giống hệt như một khu vườn sau cơn giông bão, bình yên nhưng xơ xác, mệt mỏi và trống trãi đến thê lương. Ngay cả các cơ bắp và mọi giác quan cũng như đang nhất loạt đình công, khiến cho cô chỉ muốn buông lỏng người, tựa đầu vào ghế và nhắm mắt lại. Đúng lúc đó, một hơi thở nhẹ và ấm áp chợt lướt qua má cô. Vi giật mình mở choàng mắt ra, khuôn mặt anh đang ở rất gần cô, cả người anh đang nghiên về phía cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận được mùi nước cạo râu trên làn da anh. Một cách đầy bản năng, cô hét lên thất thanh:
- Buông tôi ra!!!
- Cô chưa cài seat belt - Anh nói thay cho lời giải thích trong lúc túm lấy chiếc đai an toàn mà cô vẫn đang nắm trong tay, ấn nó vào ổ khóa bằng một động tác gọn gàng. Một tiếng “click” khô khốc vang lên.
Vi cắn môi bực tức. Trong lúc bối rối cô đã quên bẵng mất cái dây an toàn chết tiệt đó. Cô cảm thấy khuôn mặt mình đột nhiên nóng bừng lên như đang phát sốt. Một cảm giác ngượng ngùng thoáng lướt qua khiến cô vội đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Trong lúc Vi còn đang bối rối chưa nói được tiếng nào thì một chai nước chìa ra trước mặt cô.
- Cầm lấy đi - Anh nói khi thấy cô không có phản ứng gì.
Vi ngập ngừng đón chai nước từ tay anh, miệng khẽ lúng búng một câu cảm ơn đầy gượng gạo.
- Nhà cô ở đâu? - Anh hỏi như vừa chợt nhớ ra.
- Số 3214… North York.
Vi vừa dứt lời thì chiếc xe đột ngột chuyển hướng.
- Xin lỗi, vội quá không kịp hỏi địa chỉ nhà cô nên đi ngược đường rồi - Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, nói với giọng lịch sự, nhẹ nhàng nhưng không chút biểu cảm vốn có.
Vi thở dài, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, kêu lên một cách chán nản:
- Hôm nay đúng là bị sao quả tạ rơi trúng đầu, xui hết chỗ nói.
Một tiếng cười khẽ làm Vi phải nhỏm người khỏi lưng ghế bọc da êm ái. Câu cảm thán ai oán của cô đúng là đã khiến cho anh bật cười. Vi ngỡ ngàng mất mấy giây. Đây là lần đầu tiên, kể từ khi gặp anh, cô thấy anh mỉm cười. Nụ cười làm thay đổi hoàn toàn diện mạo của anh. Những đường nét trên khuôn mặt anh dường như bừng sáng lên. Vẻ mặt lạnh lùng được xóa mờ đi bởi nụ cười ấm áp. Trong phút chốc, Vi bỗng có cảm giác hố sâu ngăn cách giữa cô và anh vụt tan biến đi, những khoảnh khắc gượng gạo như chưa bao giờ tồn tại, chỉ còn lại trước mặt cô một nụ cười thân thiện và dễ mến. Vi bất giác buột miệng:
- Tôi còn nghĩ là anh không biết cười cơ đấy.
Anh quay sang nhìn cô, nhận xét bất ngờ này khiến anh nhất thời chưa biết đáp lại cô như thế nào, đành chỉ cố… nặn ra một nụ cười trừ thay cho câu trả lời. Cô gái này đúng là không vừa, đáo để lắm đây. Nhìn khuôn mặt non choẹt thế kia thì chí ít cũng phải kém anh đến cả chục tuổi, thế mà cứ anh anh, tôi tôi như bằng vai phải lứa. Nhưng chính cái kiểu bộc lộ cảm xúc một cách hết sức tự nhiên, vừa ngây thơ, vừa già dặn của cô khiến anh thích thú. Anh cắn môi, than thầm trong bụng, không biết khả năng hoạt ngôn thường ngày của mình bỗng dưng biến đi đâu mất. Cái lưỡi phản chủ đáng lẽ phải nói ra một câu đùa duyên dáng thì lại cứ nhè đúng lúc này mà nằm trơ ra, không thèm đếm xỉa gì đến sự bối rối của chủ nhân.