- Bây giờ còn “tưởng” nữa không? - Cuối cùng anh cũng lên tiếng, quay hẳn sang phía cô, cố ý để cho cô thấy nụ cười nửa miệng.
Vi bắt gặp ánh mắt tinh nghịch pha chút bối rối của anh, cô bỗng nhiên cảm thấy thoải mái như một chú chim vừa được trở lại với bầu trời xanh tự do của mình. Cô nghiêng đầu nhìn “bằng chứng” biết cười của anh:
- Anh nên cười thường xuyên hơn. Khi cười trông anh trẻ ra cả chục tuổi đấy - Cô nghiêm nghị nhận xét.
- Hết sợ rồi phải không? - Anh cười - Lúc nãy trông cô mặt cắt không còn giọt máu.
A, hóa ra anh cũng quan sát cô rất kỹ. Thế mà cô còn tưởng anh không thèm để ý đến trạng thái tinh thần của cô như thế nào.
- Hết rồi - Cô thú nhận - Cảm ơn anh nhiều - Cô nói thêm một cách chân thành.
Câu trả lời của cô khiến cho anh như vừa trút đi được một gánh nặng.
- Không có gì - Cô làm tôi áy náy quá - Tôi còn chưa kịp cảm ơn cô về chuyện chiếc ví…
Nụ cười còn đọng trên môi Vi bỗng nhiên vụt tắt. A, chính là anh đã nhắc cô đấy nhé. Suýt nữa thì cô quên rằng cô đã đánh giá anh là một kẻ hợm hĩnh và thô lỗ. Cô hít một hơi thật sâu. Mắt nhìn thẳng về phía trước, môi hơi cong lên:
- Anh đã cảm ơn bằng cái này rồi - Cô móc túi áo lấy ra hai tờ tiền của anh.
“Thôi xong! Giờ thì không biết là ai đang bị sao quả tạ chiếu mạng”, anh nhăn nhó nghĩ thầm.
- À… - Anh đưa một tay lên gãi đầu, vẻ lúng túng.
Vi ngó sang anh một lúc vẫn không thấy anh nói tiếp, cô sốt ruột lên tiếng:
- À… sao?
- Tôi đang suy nghĩ - Anh trả lời.
- Suy nghĩ gì? - Cô bỗng nhiên nổi máu tò mò.
- Xem nên làm gì để cô quên chuyện đó.
- Vậy anh đã nghĩ xong chưa? - Cô hỏi anh bằng giọng hờ hững của một người đã biết trước câu trả lời.
- Chưa - Anh cười - Cô gợi ý cho tôi xem nên làm thế nào?
- Ơn đền, oán trả - Cô thản nhiên buông một câu xanh rờn.
Lần này thì anh bật cười thành tiếng. Anh nheo mắt nhìn cô vẻ giễu cợt:
- Cô muốn ơn đền, oán trả thế nào? Để tôi nhắc cho cô nhớ rằng tôi cũng vừa giúp cô đấy nhé!
Vi thở dài, đúng là há miệng mắc quai, cô dường như đã quên bẵng mất là mình đang phải mang ơn cứu mạng của anh. Vi rất muốn hỏi anh tại sao khi đó anh lại có mặt đúng lúc để giúp cô, nhưng không hiểu sao cô lại chỉ có thể thốt ra được một câu với vẻ mặt đầy cam chịu:
- Tôi chưa quên đâu. Cảm ơn anh! Phiền anh đưa tôi về nhà nữa nhé!
- My pleasure(5) - Anh đáp lại bằng một giọng trịnh trọng. Nhưng cô có cảm giác hình như anh đang cố nén một nụ cười.
(5) Tạm dịch: Rất hân hạnh.
Sự phấn khích ngấm ngầm khiến cho khuôn mặt anh bừng sáng lên, các đường nét rắn rỏi trên toàn bộ khuôn mặt đều toát lên một vẻ thu hút kỳ lạ. Trong lúc đó, Vi ngồi trên chiếc ghế bọc da êm ái mà như đang ngồi trên tấm thảm đinh. Trên khuôn mặt không biết che giấu cảm xúc của cô, sự căng thẳng, xáo trộn lần lượt lướt qua trong cặp mắt long lanh, trong cái bặm môi như một đứa trẻ đang giận dỗi, trong cái cau mày đang phủ một bóng mây lên vầng trán thanh tao và ngay cả trên đôi má nóng bừng của cô nữa. “Không hiểu cái quái gì khiến cho đầu óc mình lộn xộn thế này” - Cô băn khoăn, ngọ nguậy không yên trên chiếc ghế như để tìm một tư thế ngồi thoải mái nhất và cũng là để che giấu sự bối rối, khó chịu trong lòng. Cái con người kỳ lạ mà cô đã gặp gỡ một cách tình cờ này đang gây ra trong cô một cơn bão táp của những cảm xúc trái chiều: Cô không bằng lòng hành động thô lỗ của anh khi cô có lòng tốt đem trả chiếc ví, cô ghét cay ghét đắng lối nói chuyện nửa như thành thật, nửa như giễu cợt của anh, cô ấm ức vì mình phải “chịu ơn” anh một cách bất đăc dĩ trong lúc anh tự cho mình cái quyền được phớt lờ những cảm xúc của cô… Nhưng rốt cuộc cô cũng chẳng thể trách cứ gì anh đươc. Dẫu sao thì không có anh đến đúng lúc, giờ này không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô rồi. Nhưng cũng chính là vì anh cô mới gặp phải tai nạn đó, bởi nếu cô không đến trả ví cho anh thì cô đã an toàn trong căn phòng ấm cúng của mình từ lâu rồi.
Nuốt nỗi hậm hực vào lòng, cô nhủ thầm: thôi thì coi như hòa, cô và anh không ai nợ ai. Đợi đến khi anh đưa cô về, rồi đường ai nấy đi, cô sẽ không bị làm phiền bởi sự xuất hiện của anh nữa. “Phiền”, phải rồi, anh đúng là một sự phiền phức không nên có, cô gật gù. Cho nên tốt hơn hết là cô phải tránh xa. Thật không may, mối phiền phức của cô lại có một vẻ ngoài hoàn hảo đến vậy. Vầng trán cao, đôi lông mày rậm và và đôi mắt sâu làm nổi bật chiếc mũi thẳng băng trên khuôn mặt trông nghiêng của anh, khóe miệng anh hơi nhếch lên phảng phất một nụ cười. Cô thở dài, dù không muốn cô vẫn phải thừa nhận rằng anh tuy phiền phức nhưng không đáng ghét. Ở anh toát ra một cái gì đó khiến cô cảm thấy an tâm, có chút bình dị, gần gũi và… thú vị. Cứ như thể anh là món bún ốc vừa nóng vừa cay, ăn vào nhất định chảy nước mắt nhưng không vì thế mà kém phần hấp dẫn. Trái lại đó mới chính là hương vị làm nên đặc trưng của món ăn. Hình ảnh so sánh ngẫu hứng bất chợt hiện lên trong đầu khiến cô phải bật cười. Những liên tưởng thi vị của cô sao cứ luôn mang nặng tính ẩm thực thế nhỉ?