Nhìn thấy bác sĩ đến xử lý vết thương cho Diệp Chính Thần, tôi đứng dậy, đi ra ngoài.
“Cô bé, em đi đâu đấy?” Diệp Chính Thần hỏi.
“Đi mua ít chân giò và xương sườn để hầm canh cho anh.”
“Nhớ hầm nhiều nhiều một chút nhé!”
“Biết rồi.”
Bước ra khỏi cánh cửa phòng sơ cứu, tôi đứng dựa vào tường, nhắm mắt lại, nước mắt bỗng tuôn trào. Tôi thực sự xót thương Diệp Chính Thần. Nhìn thấy bác sĩ dùng miếng bông tẩm cồn làm sạch vết thương bầm giập, máu me của Diệp Chính Thần, đôi mày nhíu chặt vì nén đau của anh, nghe thấy tiếng thở hổn hển cố kìm tiếng kêu phát ra, tôi thấy tim mình đau nhói.
Tôi đưa ngón tay út lên miệng cắn. Mỗi lần cảm thấy đau khổ tôi đều làm như vậy, nhưng vì một người đàn ông thì đó là lần đầu tiên. Không biết từ lúc nào, tôi bắt đầu để ý tới người đàn ông ấy, dù đó chỉ là một cái chau mày khẽ của anh, tôi cũng thấy thương. Cảm giác ấy rất đặc biệt, tôi luôn muốn được ở bên anh, nói chuyện với anh, nhìn nụ cười ranh mãnh của anh. Cho dù là bị anh bắt nạt cũng thấy rất vui... Tôi lờ mờ hiểu được cảm giác ấy có nghĩa là gì và ra sức trốn chạy nó.
Một bàn tay chìa ra, lau những giọt nước mắt trên mặt tôi, rất nhẹ nhàng, rất ấm áp.
“Cô bé ngốc...” Diệp Chính Thần kéo ngón tay út của tôi ra khỏi miệng, nhìn vết răng hằn sâu và những giọt nước mắt trên đó, khẽ thở dài. “Sao lại khóc, anh đã chết đâu?”
Tôi òa khóc, vùi đầu vào vai Diệp Chính Thần. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy mình yếu đuối đến như vậy, chưa bao giờ tôi lại cần bờ vai rộng lớn của một người đàn ông như vậy. Diệp Chính Thần dùng cánh tay không bị thương kéo tôi vào lòng, ôm rất chặt. Từ người Diệp Chính Thần tỏa ra mùi cồn, mùi tanh của máu và cả một mùi đàn ông... rất đặc trưng của anh. Tôi hít một hơi thật sâu.
Tôi ngửa mặt nhìn, nói với vẻ hết sức nghiêm túc: “Diệp Chính Thần, anh không được bị thương nữa đấy, nếu anh còn dám để mình bị thương thì em không thèm chơi với anh nữa!”
Diệp Chính Thần ghé vào tai tôi nói: “Được, anh đồng ý với em.”
Hơi thở nóng hổi phả vào gáy tôi, toàn thân tôi như tê dại, đầu óc bỗng trống rỗng.
“Cô bé, đừng khóc nữa, em khóc trông xấu lắm.”
“...”
“Em cười nhìn đẹp hơn.”
Tôi bật cười, đấm khẽ vào ngực anh: “Đúng là đồ háo sắc!”
Diệp Chính Thần cúi xuống nhìn tôi. Tôi thấy ánh nhìn sâu xa trong đáy mắt anh. Đó là một cảm giác rất lạ, nó làm xao xuyến lòng người. Tôi không nhớ được rằng chúng tôi đã nhìn nhau bao lâu. Trong một tư thế rất thân thiết, ở một cự ly rất gần, cảm thấy rất rõ hơi thở ấm áp của Diệp Chính Thần, trái tim tôi bỗng loạn nhịp.
Đúng lúc đó chuông điện thoại của tôi vang lên, Diệp Chính Thần nhanh chóng buông tôi ra. Tôi vội vàng mở máy thì nghe thấy giọng nói đầy vẻ phấn chấn của chị Phùng: “Tiểu Băng, chị báo cho em một tin vui nhé!”
“Gì cơ? Tin vui gì thế?”
“Chính phủ cử một đoàn cảnh sát vũ trang cứu viện đặc biệt xuất sắc đến Nhật Bản để tập huấn, đang ở trong khách sạn JICA của Osaka.”
Cảnh sát vũ trang? Rất xuất sắc?
“Ồ!” Nếu là trước đây thì thế nào tôi cũng cười rồi hỏi chị Phùng với vẻ phấn chấn xem trong đó có anh chàng nào đẹp trai không, nhưng lúc này mắt tôi cứ dán vào cánh tay của Diệp Chính Thần. Vết thương chưa được xử lý xong, vẫn còn dính một ít đất cát.
Chị Phùng nói tiếp: “Bọn họ ai cũng đẹp trai, ai cũng rất mạnh mẽ. Người tên Ngô Dương là đẹp trai nhất, cậu ta cao một mét tám, chưa có bạn gái. Chị và anh Phùng đang định đưa họ tới nhà ăn trong trường. Chị biết em rất thích quân nhân nên mới nói với em...”
“Em cảm ơn chị. Em...”
“Hay là em tới nhà ăn để mọi người cùng làm quen.” Tôi vẫn chưa trả lời thì vẻ mặt Diệp Chính Thần đã sa sầm, anh lườm tôi: “Đừng có nói với anh là em định bỏ anh ở lại bệnh viện rồi chạy tới nhà ăn, ăn cơm cùng những anh chàng đẹp trai đấy nhé!”
Tôi cũng đâu có nói là sẽ đi nên tôi cũng trừng mắt với Diệp Chính Thần, nói như xin lỗi vào máy điện thoại: “Chị Phùng, em đang có việc, em không tới được.”
“Không sao. Thế nhé, chị hẹn bọn họ buổi tối tới nhà chị chơi, nếu em không có việc gì thì cùng tới nhé...”
“Được ạ!” Tắt điện thoại, tôi chưa kịp nói gì thì Diệp Chính Thần đã quay vào, tiếp tục băng bó vết thương, cả buổi chiều hôm đó không nói gì, cũng chẳng để ý gì đến tôi.
Trước đây, tôi không phát hiện ra rằng, khi Diệp Chính Thần không cười, vẻ mặt rất lạnh lùng, không khí xung quanh cũng trở nên ngột ngạt đến khó thở. Tôi hầm canh, dỗ dành, rồi kể chuyện cười, tốn không ít công sức mới khiến cho vẻ mặt của Diệp Chính Thần tươi tỉnh lên một chút thì lại nhận được điện thoại của chị Phùng, nói rằng mấy anh cảnh sát đó đã tới nhà chị ấy rồi, anh chàng Ngô Dương đẹp trai nhất cũng có mặt và bảo tôi tới nhà chị cho vui.