Quan tòa nói: “Trò chơi kết thúc, cảnh sát đã chết.”
Diệp Chính Thần mở mắt, nhìn ngón tay trỏ của tôi, ánh mắt mơ màng.
“Tôi thua rồi!” Anh thở dài.
Một cảnh sát khác nhìn anh vẻ coi thường: “Chết đến nơi rồi mà còn che giấu cho sát thủ, anh thương hoa tiếc ngọc thì đây sẽ không nể tình đâu...”
“Cậu chết cũng không oan chút nào. Uống rượu đi!” Anh Vu được thể đổ thêm dầu vào lửa.
Diệp Chính Thần cười, tay nâng chén rượu đầy, uống cạn một hơi...
Anh Phùng nháy mắt với Diệp Chính Thần, nói bằng giọng Thiên Tân rất đáng yêu: “Thế nào? Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng, Chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu!”
Mọi người đều cười, còn tôi thì cảm thấy hơi xấu hổ.
“Mọi người đừng suy nghĩ phức tạp như vậy, quan hệ của người ta là quan hệ trong sáng giữa sư huynh với tiểu muội.” Câu nói này rõ ràng là không có ý giải vây, ngược lại còn có ý châm biếm chúng tôi.
“Trong sáng?” Anh Phùng cười to. “Hỏi anh chàng Diệp đẹp trai kia xem anh ta có biết hai từ “trong sáng” hay không?”
Diệp Chính Thần dựa vào ghế, nhìn tôi, môi khẽ nhếch lên, nói một câu rất khiêu khích: “Không biết.”
Tôi cúi đầu uống nước, mặt nóng bừng chẳng khác gì nồi lẩu.
“Thực ra...” Diệp Chính Thần vắt tréo chân, nói chậm rãi: “Động cơ của tôi từ trước đến nay... đều rất không trong sáng...”
Nước trong chiếc cốc trên tay tôi sánh ra ngoài.
Người thì vỗ tay tán thưởng, người thì chờ được xem chuyện tiếp theo, người thì hỏi: “Liệu đây có phải là lời tự thú không nhỉ?”
Cái kiểu tự thú ấy của anh, rõ ràng là...
Quan tòa giận dữ: “Đi, đi! Hai người đi sang chỗ khác mà đánh mắt đưa tình, đừng có làm ảnh hưởng đến trò chơi của chúng tôi!”
Diệp Chính Thần đứng dậy, chỉnh lại quần áo: “Tôi còn có một báo cáo phải hoàn thành, mọi người cứ chơi đi nhé!”
Cuối cùng thì tôi cũng thở phào một cái. Ai ngờ, trước khi rời đi Diệp Chính Thần cố tình vòng qua chỗ tôi, để hai tay lên vai tôi, ghé sát vào mặt tôi, diễn tả sự “trong sáng” ở mức cao nhất: “Cô bé, lát nữa đừng quên sang trải giường cho anh nhé!”
Ánh mắt ngạc nhiên của mọi người đổ dồn về phía tôi. Tôi muốn nói: “Tay của anh đã khỏi rồi cơ mà?”, nhưng lại sợ càng nói càng tệ, đành im lặng, véo đùi anh một cái rõ đau. Diệp Chính Thần mãn nguyện cầm cốc nước trước mặt tôi, uống nốt, rồi mới quay người trở về phòng.
Tất cả những người cùng chơi không ai không biết Diệp Chính Thần mắc bệnh sạch quá mức. Vì vậy khi nhìn thấy anh uống hết chỗ nước còn lại của tôi, ai nấy đều trố mắt ngạc nhiên chẳng khác gì nhìn thấy anh tu một hơi hết chai Hạc Đỉnh Hồng! Quan tòa suýt nữa thì ném đũa xuống bàn. Còn Tần Tuyết thì cắn chặt môi, ánh mắt đầy vẻ sửng sốt.
Từ đó có thể hình dung tôi đã trải qua đêm hôm đó như thế nào.
Sau khi tiễn mọi người về hết, tôi tức giận chạy ngay sang nhà Diệp Chính Thần, đứng hiên ngang trước bàn của anh, đập mạnh.
“Diệp Chính Thần, anh có ý gì vậy?”
Diệp Chính Thần thong thả lưu lại bản báo cáo viết được một nửa rồi tắt máy, ngửa đầu, cổ áo mở rộng để lộ chiếc cổ rất đẹp...
“Em sang trải giường cho anh đấy à?”
Cơn tức giận trào lên cổ tôi trong chốc lát như tan mất. Tôi đứng im, quên mất những lời lẽ đã chuẩn bị sẵn. Diệp Chính Thần đứng dậy, tiến từng bước tới chỗ tôi, còn tôi thì lùi dần về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào tường, không còn chỗ nào để lùi nữa. Tay trái Diệp Chính Thần chống vào tường, tay phải nâng một lọn tóc của tôi lên, quấn vào đầu ngón tay: “Em hỏi anh hôm nay có ý gì phải không?”
Tôi vội gật đầu, đúng, đúng là tôi muốn hỏi như vậy.
“Em biết là anh muốn giúp em, nhưng sao anh lại nói trước mặt mọi người như vậy... Sau này mọi người sẽ nhìn em như thế nào?” Sao giọng nói của tôi lại như thế này, sao nó lại vô dụng như thế?! Rõ ràng là tôi muốn gầm lên cơ mà!
Diệp Chính Thần nói bằng giọng của một công tử chơi bời: “Anh muốn cho tất cả mọi người biết rằng em là của anh.”
“Anh đừng đùa nữa. Em biết, anh muốn gỡ oan cho em, nhưng anh không cần phải...”
“Không phải thế. Anh muốn có một người con gái nấu ăn, giặt giũ, gấp chăn màn cho anh và không đòi hỏi anh phải báo đáp.”
“Cái gì?!” Đầu óc tôi bỗng chốc rối tung.
“Và có thể ngủ cùng anh thì càng tốt.”
Ngoài Diệp Chính Thần, có lẽ không có người đàn ông nào lại nói ra những lời cực vô sỉ một cách tưng tửng như vậy. Toàn thân tôi như phát sốt.
“Khuya như thế này mà vẫn sang nhà anh, hay là em...” Anh nhìn đôi môi tôi, ghé sát mặt lại.
Tôi cuống quýt đẩy anh ra: “Muộn rồi, em phải về đây.” Sau khi chạy ra khỏi phòng anh, tôi ngẩng lên trời, thầm kêu: “Trời ơi! Cứu con với, con không chống chọi được nữa rồi!”