Không biết từ khi nào Tần Tuyết bắt đầu thay đổi, thay đổi tới mức không còn là Tần Tuyết nữa và dường như tôi cũng không còn là mình nữa...
Món ăn lần lượt được mang lên, đó đều là những món ăn Quảng Đông, đúng lúc mọi người nâng cốc thì bỗng nhiên chuông điện thoại của Diệp Chính Thần đổ dồn. Diệp Chính Thần cầm điện thoại mở xem, anh tỏ ra không quen với người gọi đến, vì thế trả lời bằng tiếng Nhật với vẻ rất khách sáo: “A lô!”
“Chúc mừng sinh nhật!” Giọng của một cô gái, tiếng phổ thông chuẩn.
Dường như đúng lúc bên kia cất tiếng nói, Diệp Chính Thần nhanh chóng đưa tay che điện thoại rồi đứng dậy đi ra ngoài, tới tận chỗ đỗ xe ở phía sau nhà hàng.
Lần đầu tiên tôi thấy kính phục thói quen sạch sẽ của người Nhật, vì lớp kính cửa sạch bóng khiến tôi có thể nhìn thấy rất rõ từng động tác nhỏ, thậm chí là ánh mắt của Diệp Chính Thần.
Tôi đã từng tưởng rằng trong Diệp Chính Thần có hai con người, khi khoác tấm áo choàng blouse, anh là một người trang nghiêm không thể xâm phạm, khi cởi bỏ tấm áo choàng thì toàn thân luôn toát lên vẻ khinh mạn. Hôm nay tôi mới biết, trong con người anh còn có cả vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh như đêm đen.
Tôi dùng ống hút khuấy cốc Coca lạnh, chất lỏng màu đen dần biến thành một dòng xoáy. Cõi lòng tôi giống như một tảng đá, chìm xuống vòng xoáy màu đen ấy.
Diệp Chính Thần nói chuyện điện thoại rất lâu, từ đầu chí cuối vẫn giữ nguyên tư thế đứng và vẻ mặt lạnh lùng, trên môi không có lấy một nụ cười dù là nhỏ nhất. Diệp Chính Thần nói không nhiều, chủ yếu là nghe và im lặng, thỉnh thoảng ngón tay lại khẽ nắm lấy hàng rào màu trắng ở chỗ đỗ xe theo tiết tấu chậm rãi. Trước đây tôi không biết Diệp Chính Thần có thói quen đó.
Diệp Chính Thần quay trở lại, nói với mọi người bằng vẻ mặt có lỗi: “Tôi có người bạn đang gặp chút rắc rối, muốn nhờ tôi giúp đỡ.”
Nghe nói nhân vật chính phải đi, mọi người đều có vẻ ỉu xìu. Anh Phùng hỏi: “Nhất định phải đi ngay bây giờ à? Để hôm khác không được sao?”
“Lần đầu tiên cô ấy tới Osaka nên không quen đường.” Diệp Chính Thần nhìn đồng hồ. “Thế này vậy, tôi đi đón cô ấy rồi quay trở lại.”
“Thôi đành vậy... Chúng tôi sẽ đợi cậu.”
“Cũng được, nhưng mọi người cứ ăn đi, tôi sẽ cố gắng trở về sớm nhất.”
“Đi nhanh, về nhanh nhé!”
Diệp Chính Thần vội vã rời đi, bỗng tôi thấy rất tò mò trước cô gái đã gọi điện đến. Tôi rất muốn biết cô gái nào đã khiến Diệp Chính Thần có vẻ khinh mạn và nghiêm nghị như vậy khi nghe điện thoại.
Cô gái ấy chắc hẳn có ý nghĩa rất khác thường đối với Diệp Chính Thần, nhưng tôi tin chắc anh không thích cô gái ấy, vì khi nghe điện thoại, ánh mắt của anh không có chút ấm áp, tình cảm nào.
Sau khi Diệp Chính Thần đi, trời tối rất nhanh, chẳng bao lâu đèn ngoài đường và đèn xe đều được bật sáng.
Ở Osaka, dù đèn đường có thắp sáng, xe cộ qua lại tấp nập nhưng vẫn rất yên tĩnh. Chỉ duy nhất trong nhà hàng chúng tôi đang ngồi là ồn ào, vì hễ ở đâu có người Trung Quốc thì ở đó có tiếng cười, tiếng nói và cả tình người ấm áp.
Những ngọn đèn trong nhà hàng cũng được bật sáng, một luồng ánh sáng xanh lạnh chiếu lên đôi gò má trắng hồng của Tần Tuyết, có lẽ cô ấy đã uống mấy cốc bia Asahi nên nụ cười càng quyến rũ.
Tôi cũng cười, uống liền mấy cốc Coca đá, cho tới khi thấy lạnh. Lúc đó, anh Phùng đã hơi chếnh choáng, cầm cốc bia ngồi xuống, chẳng hỏi ý kiến của tôi, đổ ngay bia vào trong chiếc cốc trước mặt tôi.
“Nào, để anh chúc em một cốc.”
Tôi chưa kịp nói gì thì Lâm Nhuệ, người có quan hệ tốt nhất với anh Phùng, đã nói rất to: “Anh Phùng, trước mặt chị Phùng mà anh còn dám tán tỉnh người đẹp à? Cẩn thận kẻo chị Phùng lại cho anh một trận đấy.”
Chị Phùng chỉ cười, không nói gì.
Anh Phùng đáp với vẻ rất anh hùng: “Cùng lắm thì về nhà bắt quỳ xuống bàn giặt chứ gì, tôi quen rồi, ngày nào không phải quỳ là ngày ấy tôi thấy khó chịu.”
Bạn gái của Lâm Nhuệ cười, hỏi: “Anh Phùng, bàn giặt nhà anh mua ở đâu vậy? Sao em không mua được nhỉ?”
Anh Phùng đáp: “Lúc mới sang, vợ yêu của tôi đã mang theo mười mấy chiếc bàn giặt, cô có cần không? Để anh tặng cho cô hai chiếc!”
Lâm Nhuệ lập tức nói: “Xin cảm ơn ý tốt của anh, anh cứ giữ lấy mà dùng dần.”
Cuối cùng tôi cũng phải bật cười trước những câu đùa của mọi người, nhất là khi nghe anh Phùng luôn miệng nói “vợ yêu của tôi”.