Diệp Chính Thần đặt cốc sữa xuống, hai tay túm chặt cổ tay đang chống chọi của tôi, giữ chặt lấy người tôi, sau đó hôn liên tiếp, tới mức tôi thấy ngạt thở, đành phải nuốt xuống.
Khi đã đạt được mục đích, Diệp Chính Thần mới buông tôi ra, cầm cốc sữa lên, nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu khích. Khi một người đàn ông chứng tỏ sự vô lại của mình một cách rõ ràng thì đúng là chẳng có cách nào để đối phó. Tôi không còn cách nào khác, đành cướp lấy cốc sữa trong tay anh, tự mình uống hết.
Không ngờ, uống xong cốc sữa, tôi thấy dễ chịu hơn hẳn, hình như cốc sữa ấy được bỏ thêm chất phụ gia nào đó.
Diệp Chính Thần ngồi xích lại gần, chậm rãi nói: “Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên giấu em chuyện về Dụ Nhân. Nhưng quan hệ giữa anh và Dụ Nhân không như em nghĩ đâu.”
Ánh mắt của Diệp Chính Thần chân thành, kiên định tới mức khiến người ta không còn cách nào khác là phải tin anh: “Hai gia đình bọn anh chơi thân với nhau, anh và Dụ Nhân lại là bạn hồi đại học...”
Tôi sửng sốt: “Hai người quen nhau từ trước rồi?!”
“Phải, quen nhau đã hơn mười năm.”
“Là bạn thanh mai trúc mã?” Tôi cười vẻ châm biếm. Bàn tay nắm chặt chiếc cốc không chờ nghe anh nói tiếp.
“Không phải. Anh thừa nhận Dụ Nhân là một cô gái tốt, cha mẹ anh rất thích cô ấy. Nhưng anh không thích việc người khác cứ sắp đặt cuộc sống cho anh, thành ra dần dần cũng không có thiện cảm với Dụ Nhân. Kể từ khi anh và Dụ Nhân cùng thi vào một trường đại học, anh đối xử với Dụ Nhân rất lạnh nhạt.”
Bỗng tôi nhớ tới Ấn Chung Thiên, nhớ tới những lời ca cẩm dài dòng của cha mẹ, tôi không thể không thừa nhận, áp lực từ cha mẹ đúng là khiến con cái nhiều khi thấy rất ngột ngạt.
“Hai năm trước, họ định để Dụ Nhân cùng anh sang Nhật du học, nhưng anh phản đối kịch liệt... Sau đó, họ vẫn sắp xếp để cô ấy sang Nhật Bản. Em có nhớ vào ngày sinh nhật anh, có một người con gái gọi điện đến không?”
Tôi gật đầu, chăm chú nghe tiếp.
“Hôm ấy, Dụ Nhân vừa tới Osaka, cô ấy đã gọi điện cho anh từ sân bay, mặc dù anh không thích cô ấy, nhưng không thể để cho một cô gái bơ vơ một mình ở sân bay được.” Diệp Chính Thần thở dài. “Thực sự là anh không có gì với cô ấy, anh cũng không cố tình giấu em... chỉ vì anh sợ em hiểu lầm.”
Diệp Chính Thần lặng lẽ kéo chăn đắp cho tôi, nói tiếp: “Căn nhà ấy là nhà anh mua từ hồi mới sang Nhật, luôn để trống. Anh định sắp xếp cho cô ấy ổn định xong, chờ đến khi cô ấy đã quen và có thể tự chăm lo được cho mình thì sẽ nói rõ với em. Không ngờ, em lại gặp Dụ Nhân. Hôm ấy ở cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy em và cô ấy nói chuyện với nhau có vẻ rất quen, anh lại càng không biết nên giải thích thế nào.”
Tôi cũng phần nào hiểu được suy nghĩ của Diệp Chính Thần nhưng không thể không chỉ ra điều quan trọng mà Diệp Chính Thần không nói tới: “Cô ấy thích anh, đúng không?”
“Đúng, vì thế mà mối quan hệ lại càng khó khăn.” Diệp Chính Thần cười buồn. “Anh biết em không thể chấp nhận chuyện anh lại quan tâm, chăm sóc cho một cô gái thích anh, vì thế hôm ở cửa hàng tiện lợi anh mới giả vờ như không quen.”
“Anh thực sự không thích cô ấy một chút nào ư?”
“Nếu anh thích cô ấy thì anh đã mang cô ấy sang Nhật Bản hai năm trước rồi, việc gì phải chờ tới khi gặp em rồi mới để cô ấy sang.” Diệp Chính Thần thở dài. “Cô bé, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, tình cảm của anh đối với em như thế nào thì em cũng biết... Nếu anh có ý với Dụ Nhân thì chỉ cần nói rõ với em là xong, cần gì phải lừa dối em?”
Nếu những lời anh nói là thật thì dường như anh đã không phạm vào tội lỗi gì không thể tha thứ. Nhưng Dụ Nhân nói, nếu để tôi biết quan hệ giữa họ thì nhất định tôi sẽ rời xa Diệp Chính Thần, và Diệp Chính Thần hình như còn có bí mật đang nằm trong tay người khác. Tôi lờ mờ cảm thấy anh vẫn giấu tôi chuyện gì đó, đó là một chuyện quan trọng.
“Vậy... hai người đã lên giường chưa?”
Tôi chờ câu trả lời của Diệp Chính Thần tới mức quên cả thở, quên cả chớp mắt, thậm chí trái tim cũng quên cả nhịp đập, bàn tay nhớp nhúa mồ hôi. Tôi rất sợ Diệp Chính Thần sẽ gật đầu, rất sợ.
“Em coi anh là loại đàn ông nào?! Anh không thích cô ấy thì sao lại động vào người cô ấy?” Diệp Chính Thần phủ nhận vẻ đầy chính nghĩa.
Tôi như cất được tảng đá nặng trĩu trong lòng, nhưng nghĩ tới sự gần gũi không nói thành lời giữa Dụ Nhân và Diệp Chính Thần, lại không khỏi cảm thấy khó chịu. Tôi hỏi lại một lần nữa: “Đúng là không có thật sao? Lúc uống rượu say, hoặc khi không làm chủ được mình, hoặc là cô ấy...”
Không chút do dự, Diệp Chính Thần cắt ngang lời tôi: “Không có, dù chỉ một lần cũng không có.”