Không có sự phản bội về tâm hồn, cũng không có sự phản bội về thể xác, tôi không tìm được lý do gì để trách cứ anh. Nhưng tôi vẫn lờ mờ cảm thấy một sự giấu giếm nào đó trong những lời giải thích nghe thì rất hợp lý của Diệp Chính Thần, vì những lời giải thích ấy là đương nhiên, nếu mọi việc đều phát triển theo hướng như lẽ tự nhiên thì anh đã không cần phải lo lắng, giấu giếm, càng không cần phải chịu sự uy hiếp của Dụ Nhân...
Tôi suy nghĩ thật kỹ, một người đàn ông không yêu một người phụ nữ mà vẫn phải qua lại với người phụ nữ ấy, nhất định giữa họ phải có mối quan hệ nào đó. Tôi chợt nghĩ ra một vấn đề quan trọng.
“Hai người có hẹn ước hôn nhân phải không?”
Tôi nhìn thật kỹ phản ứng của Diệp Chính Thần, muốn nắm bắt dù chỉ là một ánh mắt lóe lên, để phán đoán xem anh có lừa dối tôi không. Thực ra, không cần thiết phải như vậy, vì Diệp Chính Thần không hề có ý định lừa dối tôi. Anh im lặng, cúi xuống, tránh ánh mắt dò hỏi của tôi.
Đó chính là đáp án, sự mong chờ, nôn nóng đã dần nguội lạnh trước đáp án rõ ràng ấy, đầu óc cũng trở nên rất lạnh như bị đóng băng.
“Thảo nào... khi từ nước sang, anh đã muốn chia tay với tôi.” Một người con trai bị gia đình ép đính hôn với người con gái mình không yêu. Khi gặp người con gái mà mình thích, anh đã phải đấu tranh, mâu thuẫn, và cuối cùng thì tình cảm chiến thắng lý trí, anh đã phản bội lại lời thề hẹn của mình.
Tôi không thể tìm ra lý do để trách cứ Diệp Chính Thần. Vì suy cho cùng, một người đàn ông mắc sai lầm chỉ vì anh ta đã yêu bạn thì dù anh ta có làm bao nhiêu việc không nên làm cũng có thể tha thứ, ít ra tôi cũng có thể hiểu được, còn Dụ Nhân... Tôi không biết, tôi không thể hiểu được sự im lặng rất lâu của cô ấy, càng không hiểu nụ cười thoảng nhẹ mà cô ấy dành cho tôi. Nếu tôi là cô ấy, tôi đã lựa chọn từ bỏ từ lâu rồi.
Tôi nắm lấy mép chăn, cố gắng nén nỗi chua xót đang trào dâng trong lòng: “Anh đi đi.”
Diệp Chính Thần ngẩng phắt lên: “Em... vẫn không thể tha thứ cho anh sao?”
“Em không trách anh.” Tôi mỉm cười lần cuối với Diệp Chính Thần, mặc dù nụ cười ấy rất méo mó. “Người mà anh nên xin lỗi là cô ấy, không phải em.”
Diệp Chính Thần có vẻ cuống quýt, vội nói: “Em hãy cho anh một chút thời gian, anh có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.”
“Anh định giải quyết như thế nào?”
“Em hãy cho anh thời gian ba năm, ba năm sau, anh nhất định sẽ...”
Cơn giận dữ bỗng trào lên, cánh tay tôi còn nhanh hơn cả sự điều khiển của trí não, một cái tát giáng xuống: “Diệp Chính Thần, anh định coi tôi là gì vậy? Vợ lẽ chăng?”
“Anh biết như vậy là rất không phải với em, nhưng với tình hình hiện tại mọi quyết định đều không phụ thuộc vào anh.”
Một câu “mọi quyết định đều không phụ thuộc vào anh” mới hay làm sao. Tôi chạy vào nhà vệ sinh, trong đó vẫn còn bày đồ của anh. Tôi vặn vòi nước thật lớn, vã nước lạnh lên mặt, cố gắng bình tĩnh trở lại.
Tôi quá thất vọng, trong mắt anh, thì ra tôi là một cô gái không có lòng tự trọng như vậy.
Dòng nước cứ chảy, tôi liên tục vã nước lên mặt...
Tôi nhìn thấy Diệp Chính Thần qua gương. Anh đứng sau lưng tôi, dường như anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không sao nói ra được.
“Cút!” Tôi nhặt đồ của anh, quay người lại, quẳng vào người anh. “Hãy cầm lấy đồ của anh và cút đi!”
Diệp Chính Thần không nhúc nhích, mấy đồ tôi đập lên lưng anh rơi lăn lóc xuống sàn nhà, phát ra những tiếng kêu trầm đục...
“Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Tôi nói. Diệp Chính Thần bước ra, khẽ đóng cửa lại. Bóng người lầm lũi ấy lại khắc vào lòng tôi.
Nước không ngừng chảy, đầy bồn rửa rồi chảy tràn xuống sàn nhà. Tôi bám vào tường, từ từ ngồi xuống, nhặt từng đồ vật đang bị nước tràn qua, kem đánh răng, khăn mặt, mảnh vỡ của chiếc cốc thủy tinh... rồi ném tất cả vào thùng rác.
Tôi thực sự ước sao nước có thể chảy tràn qua tôi, nhấn chìm trái tim tôi, như vậy nó mới không nhớ đến anh nữa.
Kể từ hôm đó, tôi không gặp lại Diệp Chính Thần, dường như anh đã lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của tôi như chưa bao giờ xuất hiện. Tôi tiếp tục lên lớp, đọc tài liệu, nuôi cấy tế bào. Không kể ngày nghỉ, ngày lễ, không cần biết đến ngày tháng, tôi chăm chỉ lên lớp, chăm chú ghi chép bài vở, nghiên cứu tài liệu, dốc toàn tâm toàn ý vào việc nuôi cấy tế bào.
Phần tổng kết mà Diệp Chính Thần viết giúp tôi dạo trước tôi cũng nghiên cứu rất chăm chú. Tôi đã đọc không biết bao nhiêu lần những dòng chữ chú thích và những chỗ đánh dấu chú ý của Diệp Chính Thần.
Trong những ngày quan trọng của quá trình nuôi cấy tế bào, tôi ôm chăn chiếu đến ngủ ngay tại phòng nghiên cứu, cứ ba tiếng lại khoác áo bảo hộ sang quan sát một lần. Một lần, phó giáo sư đến phòng nghiên cứu từ sáng sớm, nhìn thấy tôi đang thu dọn chăn màn, rất lấy làm ngạc nhiên. Tôi nói với ông rằng tôi đang nuôi cấy tế bào nên phải theo dõi từng giờ từng phút. Thái độ của phó giáo sư đối với tôi thay đổi hẳn, càng ngày càng thân mật, ông còn có ý bảo tôi rằng phải chú ý nghỉ ngơi.