Nghe thấy hai từ “sư huynh”, Diệp Chính Thần bỗng quay đầu lại, nhìn vào mắt tôi. Sự giao cảm của hai ánh mắt, một cái nhìn trong mấy giây khiến tôi quên mất những lời định nói. Cha mẹ tôi nhìn nhau rồi lại đưa mắt quan sát kỹ Diệp Chính Thần, trong cái nhìn đó ẩn chứa chút lo lắng.
Thực ra, hồi ở Nhật Bản, tôi đã từng nói với cha mẹ về một người học khóa trên rất quan tâm, chăm sóc tôi, sau này mỗi khi trò chuyện với tôi, mẹ đều hỏi han tình hình của người ấy. Sau khi từ Nhật Bản về, tôi không nhắc tới Diệp Chính Thần với bất cứ ai, càng không dám nhắc gì tới chuyện tình cảm không quang minh chính đại giữa chúng tôi. Cũng có lần mẹ hỏi: “Con có liên hệ gì với anh bạn học khóa trên ở Nhật Bản không?” Tôi trả lời: “Không ạ!”
Có những chuyện không cần phải nói ra mọi người vẫn hiểu. Sau đó, cha mẹ tôi không bao giờ hỏi lại nữa, một lòng vun cho tôi với Ấn Chung Thiên.
“Người bạn mà tối qua con nói tới là cậu ấy phải không?” Mẹ tôi hỏi.
“Vâng!” Tôi gật đầu, thấy trong phòng bệnh không có ai là người ngoài, tôi khẽ nói: “Chuyện của Chung Thiên, cha mẹ đừng quá lo lắng, anh ấy sẽ giúp.”
Nói rồi, tôi lặng lẽ đi tới bên Diệp Chính Thần, kéo gấu áo anh. Diệp Chính Thần hiểu ý, lên tiếng: “Hai bác đừng lo. Rất may là cháu có anh bạn đang phụ trách vụ án này, anh ấy nói thư ký Ấn không liên quan gì tới việc tham ô, họ cho triệu tập anh ấy là để phối hợp điều tra. Còn những tin tức ở bên ngoài, hai bác đừng vội tin, bây giờ kết quả cuối cùng vẫn chưa có, mọi tin tức chỉ là lời đồn đại.”
“Vụ án ấy đến bao giờ thì điều tra xong?” Cha tôi vội hỏi.
“Vụ án liên quan tới rất nhiều người, rất phức tạp, vì thế trong một thời gian ngắn không thể giải quyết được. Có điều, bạn cháu nói sẽ đặc biệt quan tâm đến Chung Thiên, anh ấy vẫn khỏe.” Những lời nói dối ấy được Diệp Chính Thần nói như thật, đến tôi cũng suýt tin đó là thật, huống chi cha mẹ tôi.
“Thế thì tốt rồi, tốt rồi...” Cha tôi thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Chuyện này may mà có cháu giúp đỡ.”
“Bác đừng khách sáo, cháu giúp được gì đâu ạ!”
Nói chuyện được một lúc thì bác sĩ điều trị tới, Diệp Chính Thần hỏi về bệnh tình của cha tôi, hỏi rất kỹ về tình hình dùng thuốc rồi ra ngoài gọi điện. Mẹ tôi vội kéo tay tôi hỏi: “Tiểu Băng, cậu ấy có phải là người học khóa trên ở phòng bên cạnh phòng con không?”
“Vâng!” Tôi không dám nhìn vào đôi mắt dò hỏi của cha mẹ, vội chuyển chủ đề câu chuyện: “Cha mẹ vẫn chưa ăn gì, để con đi mua đồ ăn sáng.”
“Cha mẹ ăn rồi”, cha tôi nói. “Con đưa bạn đi ăn chút gì đó đi.”
“Vâng, buổi trưa con lại tới thăm cha.”
Trước khi tôi ra khỏi cửa, mẹ tôi đuổi theo, khẽ dặn dò: “Chung Thiên vẫn đang bị giam giữ, con đừng có gần gũi với người ta quá, vì trong bệnh viện này người ta để ý lắm, đừng để họ đàm tiếu.”
“Con hiểu rồi.”
Cố gắng trấn tĩnh, tôi bước ra ngoài, Diệp Chính Thần vẫn đang nói chuyện điện thoại: “Đó là loại thuốc tốt nhất bây giờ à?”
Tôi bước tới gần thì nghe anh nói: “Được, tôi sẽ bảo người tới lấy. Cảm ơn!”
Sau đó, Diệp Chính Thần lại gọi cho một người khác, dặn họ tới gặp Chủ nhiệm Lý của khoa Nội, bệnh viện Phụ ngoại để lấy một hộp thuốc, sau đó gửi ngay tới bệnh viện Nhân dân Nam Châu. Thuốc có tên bằng tiếng nước ngoài, tôi nghe không hiểu, nhưng tôi biết bệnh viện Phụ ngoại ở Bắc Kinh chuyên điều trị các bệnh về tim mạch. Trong lòng tôi dấy lên một thứ tình cảm rất khó tả. Tôi cảm thấy Diệp Chính Thần đối với tôi quá tốt, còn tôi thì không thể đáp lại được tình cảm ấy của anh.
“Đừng phiền mọi người nữa, điều kiện chữa trị của bệnh viện này rất tốt rồi”, tôi nói với Diệp Chính Thần ngay sau khi anh tắt máy. “Loại thuốc đang sử dụng cho cha tôi cũng là loại được nhập khẩu từ nước ngoài.”
“Người bị bệnh tim không nên truyền dịch quá nhiều, với tình trạng bệnh như của bác thì đổi sang loại thuốc uống vẫn tốt hơn.”
“Nhưng bác sĩ Trần nói...”
Diệp Chính Thần cắt ngang lời tôi: “Liệu y thuật của bác sĩ Trần có cao hơn y thuật của Chủ nhiệm Lý ở bệnh viện Phụ ngoại không?”
Tôi không nói nữa. Nghĩ tới trình độ điều trị của một bệnh viện cấp ba của chúng tôi, tôi quyết định không từ chối lòng tốt của Diệp Chính Thần nữa. Vì suy cho cùng, sức khỏe của cha tôi quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Ăn sáng xong, anh vội vã ra về, hai ngày sau đó không hề thấy bóng dáng anh, cũng chẳng có tin tức gì. Mấy lần bấm số của anh rồi lại do dự, cuối cùng quyết định không bấm nút gọi.
Chiều muộn ngày thứ ba, tôi đang viết bệnh án trong phòng làm việc thì Diệp Chính Thần đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, vẻ mặt mệt mỏi, bộ quân phục có vài vết nhăn mờ, chắc hai ngày vừa qua anh sống không được vui vẻ, thoải mái.