Tôi hỏi vì thấy mặc đò ngủ đến gần nàng có vẻ hơi bất nhã. Tất nhiên, xuất phát từ tâm lý hôm nay nàng mới gặp tôi lần đầu. Với lại tôi có chút ngần ngại vì đã không gặp nàng suốt một năm nay.
"Anh vào đi. Đây là phòng ngủ của anh mà."
Tôi đến bên Mio, quỳ xuống, tay đặt lên trán nàng. Trán nàng hơi nóng. Có lẽ linh hồn cũng bị cảm hay sao?
"Hình như em bị sốt. Hơi hơi thôi."
"Không sao đâu. Ngủ dậy sẽ khỏi."
"Thế hả?"
"Vâng."
Tôi thấy rất lạ.
Cảm giác khi chạm vào trán nàng. Hơi ấm của nàng. Mùi hương của nàng.
Đoạn điệp khúc trong một đoạn hội thoại ngẫu nhiên nào đó mà chúng tôi đã từng nói với nhau.
Việc nàng đã mất từ một năm trước dường như không có thật. có khi nào, tôi vừa tỉnh lại sau giấc ngủ giống như bộ phim Hollywood nào đó nói về một chứng bênh nan y không nhỉ?
Cạch.
Nhưng lời nói của nàng đã phủ nhận ý nghĩ này.
"Bé Yuji đáng yêu quá."
Tự nhiên tôi thấy buồn, tôi nói với nàng bằng giọng khô khốc.
"Con của em đấy."
"Vâng. Mong là em sớm nhớ lại được."
"Sẽ ổn cả thôi."
"Vâng."
Có lẽ nào, tôi nghĩ. Nàng đã bỏ lại kí ức lúc rời bỏ nơi đây. Kí ức của anh vẫn còn lại trong căn phòng này. Nếu vậy thì khi ở tinh cầu Lưu Trữ, hẳn là nàng đã vất vả lắm. Vì mọi người trên tinh cầu ấy phải viết sách cho Ai đó...
Nếu không có ký ức, ta chỉ có thể viết những điều vô nghĩa không thuộc về kí ức. Thế thì làm sao viết được sách hay?
Tôi định kể cho nàng nghe thật nhiều kỷ niệm, để nàng có thể mang theo khi trở về tinh cầu kia. Để nàng có thể viết sách về tôi và Yuji.
Để cho Ai đó đọc...
Yuji thiếp đi, tay vẫn giữ khư khư quyển Momo. Miệng nó he hé, mắt nhắm nghiền, mí mắt hiện rõ những vân xanh. Thằng bé ngủ ngon lành, nghĩa là mũi nó đang phát ra tiếng khò khè.
Chàng hoàng tử nhỏ hạnh phúc.
Chắc nó đang mơ giấc mơ đẹp lắm.
Tôi nhẹ nhàng rút quyển Momo khỏi tay Yuji. Tôi để lại quyển sách vào hộp tủ dùng làm giá sách của Yuji.
"Chúc em ngủ ngon."
Tôi nói với Mio.
"Chúc em ngủ ngon là sao? Vậy anh ngủ ở đâu?"
"Anh trải đệm ngủ ở phòng bên cạnh."
Mio lắc đầu.
"Anh cứ ngủ ở đây. Nằm cạnh Yuji đây này. Tối nào chúng ta cũng nằm như vậy phải không? Ba chúng ta nằm giống chữ XUYÊN."
"Ừ... nhưng mà..."
Sự thật không phải vậy. Đã từ lâu chỉ còn hai bố con.
Yuji nằm cạnh tôi.
Hai bố con nằm thành chữ "Ri".
"Em không thấy phiền chứ? Chắc em nghĩ hôm nay mới gặp anh lần đầu."
"Không sao đâu. Anh cứ xử sự tự nhiên như mọi khi thì em sẽ nhanh lấy lại được trí nhớ."
Có lẽ em đã vĩnh viễn mất đi phần ký ức đáng nhớ rồi.
Cùng với số phận của em.
Hai câu này cứ ngấp nghé ở khóe miệng, muốn bật ra nhưng tôi đã kìm lại được.
"Vậy anh nằm đây nhé."
Tôi để Yuji nằm giữa rồi trải đệm song song với Mio. Tôi kéo dây tắt đèn tuýp, bật chiếc đèn màu da cam. Tôi không tắt hết đèn trong phòng vì thỉnh thoảng Yuji vẫn đi vệ sinh vào ban đêm.
Tự nhiên tôi thấy rất căng thẳng.
Nàng không hề giống hồn ma, còn trong lồng ngực tôi, tình yêu vẫn cất cao giọng hát.
Là lá la, là lá la, là lá la.
Một khúc ca hùng tráng
"Anh này", nàng nói.
"Ơi?"
"Chuyện ban nãy kể tiếp cho em đi", nàng thì thào.
Giọng nói ấy lôi tuột một thứ ra khỏi người tôi. Thứ đó lan tỏa khắp lồng ngực tôi, dâng lên cổ họng, lên mũi, lên mắt, khiến tôi muốn òa khóc.
"Được chứ", tôi nói. "Anh kể tiếp nhé."
Khi gặp nhau, chúng mình mới mười lăm tuổi, thế giới của hai đứa chỉ có hôm qua, hôm nay và ngày mai.
Chắc em cũng hiểu. Ở tuổi ấy, chúng mình chẳng bao giờ nhìn lại ngày xưa cũng như chưa tính đến những chuyện xa vời.
Em gầy khủng khiếp.
Trông em chẳng có chút nữ tính, em giống linh hồn của chiếc thìa cà phê có hình cô gái hơn là một thục nữ. Em để tóc cụt lủn, có lẽ là ngắn nhất lớp (tính cả hội con trai).
Đã thế, em còn đeo cặp kính gọng kim loại màu bạc.
Con gái ở tuổi ấy mà như vậy thì có khác nào tuyên bố: "Tôi chẳng có hứng thú gì với bọn con trai hết. Hãy để tôi yên."
Anh nhớ trong khối mình học có khoảng ba bạn gái nom tương tự như thế. Nhưng các bạn gái ấy đều không đeo kính đi học dù mắt có kèm nhèm thế nào. Thay vào đó, các bạn đeo kính áp tròng hoặc cố chịu đựng việc không nhìn rõ.