Dù nàng chỉ còn là hồn ma. Dù nàng chẳng nhớ chuyện của hai chúng tôi.
Tôi chỉ cần có nàng bên cạnh.
Tôi khẽ nói với nàng.
"Ngủ ngon nhé."
Yuji đáp.
"Thế hả?"
Tất nhiên là thằng bé đang nói mê.
Chương 7
Sáng hôm sau, khi mở mắt tôi thấy Mio đã dậy và đang chuẩn bị bữa sáng.
"Em ổn chứ? Trong người thế nào rồi?"
"Em vẫn hơi váng vất một chút nhưng đã đỡ hơn hôm qua."
"Em đừng làm quá sức. Bữa sáng cứ để anh."
"Vâng, nhưng vận động thế này sẽ thoải mái hơn."
"Chẳng có gì mới cả. Vẫn như hôm qua thôi."
"Em nhớ thêm gì chưa?"
"Chẳng có gì mới cả. Vẫn như hôm qua thôi."
Nàng xếp lên bàn đĩa thức ăn gồm có trứng chưng và thịt băm viên.
"Đợi Yuji dậy đã. Thường ngày nhà mình vẫn làm vậy."
Tôi có cảm giác chuyện này vẫn xảy ra hằng ngày, như thể hôm qua và hôm kia, tôi đều bắt đầu ngày mới với Mio như hôm nay.
Nàng lau tay và ngồi vào ghế đối diện tôi. Nàng mặc chiếc áo nỉ màu xanh lơ có hình logo của câu lạc bộ thẩm mỹ, nơi nàng từng làm việc. Nàng vẫn mặc chiếc áo này ở nhà. Vẫn kiểu buộc tóc cao ở đằng sau. Tóc dày nên nàng buộc lên gần sát đỉnh đầu. Đây cũng là kiểu nàng thường buộc trước đây.
"Kiểu tóc này", tôi nói, "trông quen quá."
Nàng đăm chiêu trước câu nói của tôi.
"Nghĩa là lâu lắm rồi em mới buộc thế này?"
"À", tôi dừng lại, "Không."
"Em buộc lên vì thấy vướng khi làm bếp thôi."
"Ừ. Phải rồi. Em nói phải."
Không phải tôi không biết nói dối, mà đây là do cái tật đãng trí. Tôi quên mất việc đang giấu nàng mọi chuyện.
Thấy tôi ngồi thần ra, nàng thắc mắc.
"Em thấy lạ quá."
"Lạ gì cơ?"
"Anh đó."
"À", tôi dừng lại, "Thế à?"
"Không có chuyện gì đâu."
Tôi nói.
"Chẳng có gì lạ đâu."
"À vâng", nàng thở dài.
"Hằng ngày em nấu ăn ở đây phải không? Nấu cho anh và Yuji?"
Nàng nhìn chiếc bếp ga dính đầy dầu mỡ và bổn rửa ố vàng.
"À ừ, đúng vậy."
Mảng tường cạnh bếp ga vẫn còn vết tích đen sì của lần đầu tiên (cũng là lần cuối cùng) tôi thử sức với món khoai tây chiên. Tôi quên mất là dầu ăn đang bị dây ra bếp. Chỗ dầu làm ngọn lửa bùng lên dữ dội. Hoảng hốt, tôi múc vội nước nóng còn thừa trong bồn tắm để dập lửa. Chẳng cần nói thì ai cũng biết đó là một hành động sai lầm. Sau một tiếc nổ "bùm", ngọn lửa tự nhiên tắt ngấm.
Tôi lên cơn co giật rồi lịm đi giữa đồng khoai tây cháy đen văng tung tóe.
Đó là chuyện của ba tháng trước.
"Anh này", nàng nói.
"Gì cơ?"
"Tối qua, lúc anh kể chuyện cho em trước khi đi ngủ, anh có nhắc đi nhắc lại rằng em là một người rất nghiêm túc phải không?"
"Ừ, đúng rồi. Em rất nghiêm túc."
"Nhưng nhìn căn phòng này, em lại thấy mình là người lười biếng và cẩu thả. Bếp, nhà tắm, nhà vệ sinh, chẳng chỗ nào có dấu hiệu thường xuyên được dọn dẹp, chưa kể trong tủ lạnh chỉ toàn là đồ ăn sẵn."
Nàng hướng nụ cười chực như sắp khóc về phía tôi.
"Một học sinh mô phạm chưa chắc sẽ thành một người vợ mô phạm nhỉ."
"Ôi, không phải vậy đâu."
Câu nói tự nhiên bật ra khỏi miệng tôi.
Nàng nhìn vào mắt tôi chờ đợi.
Tôi nhắc lại.
"Thực tế không phải như vậy."
Mắt nàng tối sầm lại.
Tôi vẫn luôn kém cỏi trong khoản thuyết phục người khác bằng những từ ngữ có trọng lượng. Những lúc thế này, tôi chỉ toàn thốt ra những câu ngốc nghếch nhất.
"Anh nói thật mà."
Tôi nhắc lại với giọng lí nhí như đang tự lẩm bẩm. Tôi cố tìm một lý do giả tưởng nào đó, nhưng thật xuất sắc là tôi không tìm ra lý do nào.
"Anh sẽ kể cho em sau", tôi nói.
"Tất cả", tôi dang rộng hai tay, chỉ một lượt khắp căn phòng, "đều có lý do."
"Thế hả?"
"Ừ."
Hồi nàng còn sống, nhà cửa không thế này. Bếp, phòng tắm, nhà vệ sinh luôn được nàng chăm chút sạch sẽ và tiện dụng. Trong tủ lạnh chỉ có thức ăn tươi sống, không bao giờ có đồ ăn sẵn. Tôi là thủ phạm gây ra tình trạng trên. Nếu như trước đây, tôi chẳng làm được gì nếu không có vở của nàng thì nay, khi đã trưởng thành, tôi vẫn hệt như vậy.