Lần đầu không thành công, Vương Hải Đằng không chùn bước mà tiếp tục cố gắng. Nghe nói Chương Minh Viễn thường đi chơi golf, ông ta lập tức bỏ ra mấy chục vạn nhân dân tệ làm thẻ VIP, mục đích là để tìm cơ hội, nhưng Chương Minh Viễn lại không thích những kiểu gặp gỡ “tình cờ” như thế, dù có nhiệt tình đến mấy thì cũng chỉ tỏ ra lạnh nhạt. Vương Hải Đằng đành phải biết điều mà rút lui.
Thất bại liên tiếp, Vương Hải Đằng vẫn không ngừng nghĩ cách tiếp cận Chương Minh Viễn. Anh ta xuất hiện ở chỗ nào, ông ta cũng nghĩ cách để xuất hiện ở chỗ đó, tìm cơ hội nói chuyện với anh ta. Cuối cùng, có một ngày, Chương Minh Viễn cũng gật đầu nhận lời làm cố vấn. Anh ta cười nhạt: “Tổng giám đốc Vương, tính kiên nhẫn của ông thật khiến người khác phải đau đầu! Nếu tôi không đồng ý, e rằng một ngày nào đó sẽ bị ông làm phiền chết mất.”
Vương Hải Đằng hết sức vui mừng, lời của người khác ông ta không thèm để ý, đạt được mục đích mới là việc quan trọng. Ông ta lập tức yêu cầu phòng Nhân sự làm một tấm thư mời thật cầu kỳ, lại lệnh cho Hoắc Mai kết hợp với Giám đốc Tài chính đi chọn cho cố vấn Chương một căn hộ và một chiếc xe. Đây là phúc lợi ưu đãi cho chức vụ cố vấn được ông ta đặc biệt phê chuẩn.
Căn hộ và chiếc xe đó cộng lại ít nhất cũng phải vài trăm vạn nhân dân tệ, Bạch Lộ thấy thế thì kinh ngạc đến líu lưỡi. Người vừa sinh ra đã được cầm chìa khóa vàng quả thực là may mắn trời cho, cái gì cũng có mà chẳng phải tốn chút công sức. Căn hộ và chiếc xe vài trăm vạn nhân dân tệ, người bình thường cả đời cũng chẳng mua được, bọn họ lại có người tranh nhau đem tới tặng. Thói đời là vậy, càng không thiếu gì thì lại càng được người ta đem tới tặng, càng túng thiếu thì càng chẳng ai thèm ngó ngàng.
Mặc dù đã nhận được thư mời, mang cái mác cố vấn của công ty, nhận một khoản thù lao hậu hĩnh nhưng Chương Minh Viễn chưa bao giờ hỏi han đến việc của công ty, thi thoảng mới thấy xuất đầu lộ diện. Tuy nhiên, việc này không quan trọng, có vị Bồ Tát có tiếng ở đây, Vương Hải Đằng đã có không ít lợi thế. Dù Chương Minh Viễn rất ít khi đến nhưng công ty vẫn chuẩn bị cho anh ta một phòng làm việc riêng, diện tích và cách bài trí không hề thua kém phòng của tổng giám đốc, thậm chí còn lộng lẫy hơn. Thi thoảng anh ta cũng tới ngồi ở văn phòng của mình khoảng dăm chục phút, có lúc một mình, đôi khi đi cùng vài người bạn, thường là vào buổi tối, nhưng anh ta không bao giờ mang chìa khóa, không biết là vì thích làm phiền người khác hay vì muốn làm cao. Trước khi đến văn phòng, anh ta đều gọi điện thông báo trước, ngự giá đến, cho người ở lại phục vụ. Hoắc Mai luôn là người ở lại, chờ để mở cửa, rót nước cho cố vấn Chương. Đường đường là thư ký tổng giám đốc, vì vị cố vấn đại nhân đặc biệt này, cô buộc phải vào vai một a hoàn.
Nhưng hôm nay, vai a hoàn này đã được nhường lại cho Bạch Lộ. Cô thất vọng gửi tin nhắn qua QQ cho Dương Quang, nói rằng mới nhận được thông báo phải ở lại làm thêm để anh không đến đón nữa. Anh hỏi cô phải làm đến mấy giờ, cô nói tạm thời chưa biết được, để xem tình hình cụ thể thế nào.
“Nếu muộn quá thì em gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón em.”
Sự quan tâm của bạn trai khiến trái tim Bạch Lộ cảm thấy thật ngọt ngào. “Em biết rồi, anh lái xe về cẩn thận nhé!”
Hết giờ làm, đồng nghiệp lần lượt ra về. Rất nhanh, cả công ty chỉ còn mình Bạch Lộ. Cô ngồi một mình trong văn phòng, chờ cố vấn Chương Minh Viễn tới. Cô biết công việc làm thêm ngày hôm nay đòi hỏi phải vô cùng tỉnh táo, làm cho thật tốt. Nếu phục vụ không tốt vị cố vấn đại nhân này, không khéo cô sẽ bị đuổi việc.
Bạch Lộ mới tốt nghiệp năm ngoái, đây là công việc thứ hai của cô, khó khăn lắm mới xin được. Công việc đầu tiên của cô là làm thư ký, sếp của cô lúc đó là một người đàn ông trung niên, có chút háo sắc, luôn tìm cơ hội để cầm tay, khoác vai cô. Mới đầu, vì khó xin việc nên cô cũng nhịn, nhưng kết quả của sự nhẫn nhịn đó là vị giám đốc kia ngày càng lấn tới. Không còn cách nào khác, cô đành xin nghỉ việc. Khi ứng tuyển vào công ty Quốc tế Thiên Đô này, cô thầm hy vọng sếp tương lai không phải kẻ háo sắc. Hai ngày sau vòng phỏng vấn, cô nhận được điện thoại của Hoắc Mai. Chị ấy nói với cô rằng Tổng giám đốc Vương muốn trực tiếp phỏng vấn cô lần nữa, bảo cô tám giờ tối tới khách sạn A nói chuyện. Vừa nghe xong, cô cảm thấy toàn thân tê liệt, phỏng vấn gì mà phải đến tận khách sạn để nói chuyện? Tất nhiên là cô không đến. Dù xin việc rất khó khăn nhưng cũng không đáng để liều mình như vậy, cô nghĩ thôi thì mai lại đi mua báo tìm việc về xem vậy. Ai ngờ hôm sau Hoắc Mai lại gọi tới, thông báo cô được nhận vào làm, bảo cô lập tức tới phòng Nhân sự hoàn tất hồ sơ.