Hiện giờ, giữa cô và Chương Minh Viễn là quan hệ gì? Có thể coi là bạn được không, cô không biết, chỉ biết rằng bản thân không thể coi anh như một người bạn bình thường. Ít ra cô nhất định không chủ động gọi điện cho anh, nói chuyện phiếm câu được câu chăng, hỏi han tình hình dạo này thế nào… như bạn bè bình thường. Cho nên cuộc gọi nhỡ này, cô nghĩ hồi lâu mà vẫn không biết có nên gọi lại hay không? Trong lòng như có một chú thỏ vừa chạy vừa nhảy khiến trái tim cô không an định được.
Một đồng nghiệp thấy cô cầm điện thoại mà cứ ngẩn ngơ liền hỏi cô có chuyện gì. Cô nghĩ rồi nói: “Có một cuộc gọi nhỡ nhưng không biết có nên gọi lại hay không. Phải rồi, bình thường cậu có hay gặp trường hợp như thế này không?”
“Có chứ! Cũng có vài cuộc gọi mình không muốn trả lời nhưng người ta đã gọi đến rồi, dù thế nào cũng nên gọi lại. Di động có hiển thị cuộc gọi đến, cậu không bắt máy cũng không chủ động gọi lại, người ta sẽ tưởng cậu không thèm để ý đến họ. Dù thế nào thì cũng phải chào hỏi xã giao.”
Lời nói của đồng nghiệp khiến Bạch Lộ như bừng tỉnh. Chương Minh Viễn đã gọi cho cô rồi, cô không bắt máy mà cũng chẳng gọi lại, anh sẽ hiểu lầm cô cố ý không nghe. Ra khỏi văn phòng, để tránh do dự lần nữa, cô quả quyết gọi cho của anh.
Điện thoại chỉ reo hai hồi chuông đã có người bắt máy, giọng anh vang vọng bên tai: “Bạch Lộ!”
Không hiểu sao cô có chút hoang mang, cố gắng trấn tĩnh. “Xin lỗi, vừa rồi anh gọi tôi không nghe thấy. Anh có chuyện gì không?”
“Cũng không có chuyện gì! Vài ngày trước tôi từ nước ngoài về, mang về hai va li quà to tướng, tặng cô một phần. Buổi tối cô có thời gian ra ngoài một lát không? Tôi mời cô ăn tối, tiện thể đưa quà cho cô luôn.”
Do dự một lát, cô từ chối khéo: “Cảm ơn anh! Bạn bè anh nhiều như vậy, bao nhiêu quà cũng không đủ, anh để tặng cho họ đi, vả lại, buổi tối tôi có việc, cảm ơn anh đã mời, ý tốt của anh tôi xin nhận nhưng tôi không đi được đâu!”
Anh im lặng hồi lâu. Bạch Lộ khách sáo nói: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước đây, đang giờ làm việc.”
“Chờ chút!” Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng. “Bạch Lộ, tôi cứ tưởng chúng ta không làm kẻ thù nữa thì đã là bạn bè, nhưng hình như cô không muốn làm bạn với tôi.
Cô… Không phải cô vẫn còn hận tôi đấy chứ?”
“Không có, không có!” Cô vội vàng phủ nhận. “Tôi không còn hận anh từ lâu rồi. Thực ra tôi có rất nhiều điểm có lỗi với anh, anh đừng hận tôi nữa là được.”
“Tôi mà hận cô thì đã chẳng để cô chuyển đi. Sau khi cô đi cũng chẳng liên lạc với tôi nữa, nếu tôi không gọi cho cô, có phải cô đã quên rằng trên đời còn có một người như tôi không?”
Tiếng nói nhẹ nhàng, giọng điệu thản nhiên như nói đùa, đó là phong cách quen thuộc của Chương Minh Viễn. Cô không biết phải nói thế nào, chỉ trả lời lấy lệ: “Tôi… tôi dạo này thực sự rất bận. Nghĩ chắc anh cũng bận, không có việc gì nên cũng không muốn làm phiền anh.”
Anh trầm mặc một hồi. “Vậy được, cô làm việc đi, tôi cũng không làm phiền cô nữa!”
Ngắt điện thoại, Bạch Lộ vừa như trút bỏ được gánh nặng lại vừa tiu nghỉu như mất mát thứ gì. Hai cảm giác trái ngược nhau khiến lòng dạ cô rối như tơ vò.
Hôm sau ở công ty, Bạch Lộ nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh từ một địa chỉ trong thành phố. Lúc ký nhận, nhìn thấy hàng chữ có tên người gửi và địa chỉ, tay cầm bút của cô lập tức do dự, nhưng chẳng để cô chần chừ, nhân viên chuyển phát nhanh không ngừng thúc giục: “Cô Bạch, phiền cô nhanh một chút, tôi còn có mấy hóa đơn đang chờ chuyển đi.”
Ký nhận xong, tranh thủ buổi trưa mọi người không có trong phòng, Bạch Lộ mới ngập ngừng mở gói bưu kiện. Bên trong là một hộp quà đẹp mắt, vừa mở đã ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt, thuần khiết của hoa nhài. Mùi hương quen thuộc ấy, cô lập tức đoán ra thứ đựng trong chiếc hộp kia là gì.
Quả nhiên, sau khi mở ra, Bạch Lộ nhìn thấy ngay loại dầu gội đầu chiết xuất từ thực vật của Anh mà cô quen dùng. Ngoài ra còn có sữa tắm và dầu thơm của nhãn hiệu đó. Một tấm postcard nho nhỏ với nét chữ cứng cáp quen thuộc: “Một chút quà mọn, không phải thứ gì có giá trị. Cô thích thì giữ lại, không thích thì đem tặng người khác.”
Nhìn hộp quà trong tay, Bạch Lộ thẫn thờ hồi lâu. Chương Minh Viễn đi Anh chuyến này mang về một bộ sản phẩm dầu gội, sữa tắm cô quen thuộc.
Hương hoa nhài nhẹ nhàng vấn vít khiến người ta phải đắm say. Cô hít một hơi thật sâu, trong lồng ngực căng tràn một mùi hương thanh nhã. Hương hoa nhài vốn giúp cho tinh thần tỉnh táo nhưng cô lại cảm thấy có chút hoảng loạn…