Cô vô cùng ngạc nhiên, lúng túng nói: “Tối qua tôi không tới khách sạn, có phải chị thông báo nhầm người không?”
Hoắc Mai khẽ cười, nói: “Chính bởi cô không tới, công ty mới có quyết định tuyển dụng cô. Tiện thể nói luôn với cô, đề thi này do chính phu nhân của Tổng giám đốc đưa ra.”
Bạch Lộ hiểu ra, cô đã vô tình trúng tuyển. Hoắc Mai là một vị sếp tốt, dễ hợp tác. Cộng thêm công việc không vất vả lắm, tiền lương cũng khá nên cô thấy rất vui vẻ khi tiếp nhận vị trí này. Cô hy vọng có thể làm lâu dài ở công ty, không còn phải vất vả đi tìm việc. Vì thế công việc tối nay nhất định không được có chút sai sót nào, cô thầm hy vọng Chương Minh Viễn không khó tính lắm.
Nói thật là Bạch Lộ chưa từng chính thức gặp Chương Minh Viễn. Anh ta rất ít khi đến công ty, mà lại toàn đến vào buổi tối. Chỉ có đúng một lần vào ban ngày là hôm anh ta đến nhận chức cố vấn, đi tham quan một vòng công ty, ở lại chưa được nửa tiếng đã về̀. Khi anh ta đến và đi đều được một loạt các sếp do Tổng giám đốc Vương đứng đầu vây quanh hệt như chúng tinh ủng nguyệt (1), những nhân viên quèn tuyệt đối không thể lại gần. Anh ta chỉ đến một lúc rồi đi nhưng đã trở thành trung tâm bàn tán của các chị em trong công ty suốt mấy ngày liền. Họ đều thấy anh chàng Chương Minh Viễn chưa đầy ba mươi tuổi ấy chính là chàng rể lý tưởng nhất mình từng thấy trong cuộc sống thực. Mặc dù ngoại hình không sánh được với mấy chàng công tử trong phim thần tượng nhưng khuôn mặt sắc nét, khí khái anh hùng trông rất đàn ông. Chỉ tiếc là hoa đã có chủ, anh ta đã có vị hôn thê môn đăng hộ đối, nghe nói đang đi du học ở Đại học Oxford của Anh, tốt nghiệp xong sẽ làm đám cưới. Những cô gái bình thường đừng có mơ mộng hão huyền mà muốn làm chim sẻ hóa phượng hoàng.
Mưa vẫn rơi tí tách. Ngoài cửa sổ, trời đã sâm sẩm tối. Bạch Lộ nhìn đồng hồ, đã gần một tiếng rồi mà Chương Minh Viễn vẫn chưa tới. Cũng chẳng biết mấy giờ anh ta mới tới, biết đâu anh ta có việc đột xuất không đến được.
Hoắc Mai cũng từng bị như vậy, đợi mãi mới thử gọi điện thoại, đầu máy bên kia có người nói anh ta uống say rồi, không đến được. Mất công vô ích lại chẳng thể trách ai, lần sau anh ta nói muốn đến thì vẫn phải ngồi đợi. Dù thế nào, chỉ cần anh ta nói muốn đến, ít nhất cũng phải ở lại tới mười hai giờ đêm.
Nhưng ngày hôm nay, Bạch Lộ không phải chờ lâu lắm. Khoảng chín giờ tối, Chương Minh Viễn đến. Nghe thấy tiếng thang máy, cô lập tức ra đón: “Chào cố vấn Chương!”
Chương Minh Viễn đủng đỉnh bước ra từ thang máy, tay cầm chiếc áo vest của một thương hiệu nổi tiếng, chiếc cà vạt đã được nới lỏng, buông thõng trước ngực, chiếc áo sơ mi kẻ đã được mở hai cúc trên cùng, để lộ chiếc cổ thon dài. Hẳn là anh ta vừa từ bữa tiệc rượu nào đó trở về, cặp mắt vẫn còn vẻ ngà ngà say, người cũng thoang thoảng mùi rượu.
Thấy cô ra đón, Chương Minh Viễn hơi ngạc nhiên, chau mày hỏi: “Cô là ai? Cô Hoắc không ở đây sao?”
“Con trai chị Hoắc bị ốm nên tối nay tôi ở lại làm thêm. Tôi là Bạch Lộ, trợ lý của chị Hoắc.”
Anh ta gật gật đầu. “Ồ, vậy cô giúp tôi mở cửa văn phòng, sau đó mang cho tôi tách trà. Cảm ơn!”
Bạch Lộ nhanh nhẹn mở cửa để Chương Minh Viễn vào ngồi. Cô pha một tách trà thật đặc, để trên bàn trước mặt anh ta. Đặt tách trà lên bàn, ngẩng đầu, cô bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh ta bình tĩnh mà chăm chú. Anh ta như đang nhìn cô chằm chằm. Cặp mắt lúc đầu còn hơi mơ màng vì rượu đột nhiên tỉnh táo hẳn, nhìn chăm chú như muốn thấu tâm tư cô.
Cô bỗng giật mình, không biết anh ta nhìn mình như vậy là có ý gì, cũng chẳng giống biểu hiện của kẻ say. Ánh mắt anh ta đã tỉnh táo hơn lúc nãy. Lo lắng không yên, theo bản năng, cô muốn rời khỏi đó. “Cố vấn Chương, nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài.”
Nhưng anh ta không để cô đi. “Chờ chút, cô tên là gì?” Anh ta như không hề để ý đến những lời cô tự giới thiệu lúc trước, cô chỉ còn cách nhắc lại: “Tôi tên Bạch Lộ, là trợ lý của chị Hoắc.”
“Bạch Lộ.” Anh ta khẽ nói. “Có vẻ như trước đây tôi đã gặp cô rồi.”
Cô sững sờ: “Vậy sao?”
Cặp mắt anh ta như hai mũi tên nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên nhướng mày, nói: “Đúng, tôi nhớ ra rồi! Năm năm trước, khách sạn Ariel Bay.”
Mặt đất như đang rung chuyển, gương mặt Bạch Lộ trắng bệch vì kinh hãi. Toàn thân như bị rút hết máu, không còn đến một giọt, cô như biến thành một trang giấy trong suốt.
Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có tiếng mưa đập vào cửa kính. Tiếng mưa rơi lộp độp đưa Bạch Lộ từ trạng thái thất thần trở về với thực tại, cô hít thật sâu, cố hết sức để bình tĩnh. “Cố vấn Chương, tôi không biết anh đang nói gì. Tôi nghĩ anh đã nhận nhầm người.”
Chương Minh Viễn không nói nữa, chỉ chăm chú nhìn cô, nhếch môi cười nhạt. “Vậy sao? Có lẽ tôi đã nhận nhầm người. Xin lỗi!”