Vũ Văn Thần Quang liếc cô một cái, nói: “Nôn xong hết định bỏ đi à? Làm gì có chuyện đó!”. Nói rồi khóa cửa xe, ngồi vào xe từ phía trước, sau đó quay lại, nói với Phạm Tiểu Đa: “Tốt nhất là cô ngoan ngoãn ngồi đó, cùng tôi đem xe đi rửa, nếu còn hành động linh tinh, tôi sẽ hôn cô đấy!”.
Phạm Tiểu Đa ngồi ở ghế sau, gió lùa vào xe, làm mùi khó chịu xộc vào mũi, cô tức giận mắng: “Vũ Văn Thần Quang, anh đúng là đồ lưu manh, dám cưỡng ép dân lành, bắt giữ người trái phép!”. Thấy xe đã lăn bánh, cô lại không dám có hành động gì nữa.
Mắng, chửi một hồi, Phạm Tiểu Đa thấy rất ấm ức, nước mắt chảy vòng quanh, nhưng cô ngoảnh mặt đi không để cho anh nhìn thấy.
Vũ Văn Thần Quang hạ quyết tâm, nhất định phải trị cho cô gái kia một phen, nhìn qua gương chiếu hậu thấy khuôn mặt rưng rưng nước mắt nhưng vẫn rất kiên cường của Tiểu Đa mà buồn cười, rồi lập tức vênh mặt lên không thèm để ý đến cô, lái thẳng xe tới bãi rửa xe.
Xuống khỏi xe, Tiểu Đa vội bỏ chạy, liền bị Vũ Văn Thần Quang kéo lại. Không chờ cho Phạm Tiểu Đa kịp có hành động gì, anh ghé vào tai cô nói: “Cô muốn tôi hôn cô bây giờ à?”.
Phạm Tiểu Đa chưa bao giờ gặp một kẻ vô sỉ như vậy, nên cô ngồi thụp xuống khóc òa lên. Vũ Văn Thần Quang hoảng hốt, các nhân viên rửa xe ở đó đều quay lại tò mò nhìn. Anh vội nói với Tiểu Đa: “Cô đừng khóc nữa, để tôi rửa xong xe sẽ đưa cô về, tôi nói đùa thế thôi, cô đừng khóc như vậy được không?”.
Tiểu Đa cũng không muốn khóc trước mặt nhiều người, nên nghe Vũ Văn Thần Quang nói xong, liền thôi khóc, ngẩng đầu lên nói: “Có thật không?”.
Vũ Văn Thần Quang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Tiểu Đa, đôi môi cong lên, bỗng thấy xao xuyến, rất muốn ôm cô vào lòng và hôn lên đôi môi đỏ hồng ấy. Anh nói bằng giọng dịu dàng: “Thật mà, rửa xong xe tôi sẽ đưa cô về”.
Rửa xong xe, Vũ Văn Thần Quang đưa Tiểu Đa về như đã hứa.
Đến cửa nhà, Phạm Tiểu Đa xuống khỏi xe là đi thẳng. Vũ Văn Thần Quang nói với sau lưng: “Tiểu Đa, cuối tuần này tôi sẽ chờ cô ở Starry Sky”.
Tiểu Đa quay lại, thấy Vũ Văn Thần Quang đứng bên chiếc xe, khóe môi lộ rõ nụ cười dịu dàng, khiến khuôn mặt anh càng trở nên tuấn tú. Cô nghe thấy tim mình đập, bất giác gật đầu.
Đôi mắt Vũ Văn Thần Quang sáng bừng lên, anh cười to hơn: “Cuối tuần gặp lại!”.
Nhìn theo xe của Vũ Văn Thần Quang xa dần, Phạm Tiểu Đa định thần lại, bất giác tự hỏi, mình sao thế này? Sao mình lại nhận lời anh ta? Rồi cô tự nói với bản thân, mình nhận lời là để trả thù! Đúng rồi, nhất định cuối tuần này mình phải trả thù!
Sau khi nghĩ ra đáp án đó, cô vui vẻ đi vào nhà.
Phạm Triết Lạc ngửi thấy mùi rượu trên người của em gái, hỏi: “Tiểu Đa, hôm nay em uống rượu à?”.
Cô đáp: “Vâng, ban Quảng cáo chiêu đãi khách”.
Triết Lạc tỏ ra không vừa lòng: “Anh cảm thấy em vẫn không nên làm ở ban Quảng cáo, lúc nào cũng có nhiều khách hàng như vậy, con gái con đứa mà lại uống rượu!”.
Tiểu Đa cầm quần áo vừa đi về phía nhà vệ sinh, vừa nói: “Thường thì không phải uống, hôm nay có bốn vị khách, trưởng ban Tiêu sợ không trụ được nên mới bảo nhiều người cùng đi”.
Phạm Triết Lạc càng có vẻ không vừa lòng: “Sau này không được đi uống rượu với những vị khách như vậy nữa. Em làm hậu kỳ, khách hàng của quảng cáo thì liên quan gì đến em, bây giờ người bên ngoài rất phức tạp”.
Tiểu Đa đáp lại mấy câu. Cô mới đi làm chưa lâu, nên hễ sếp mà gọi là cô không dám từ chối. Gia đình lo lắng cho cô, điều này cô biết, nhưng Tiểu Đa không muốn mọi người can thiệp vào công việc của cô ở cơ quan.
Tắm xong, Tiểu đa ngồi xuống bên cạnh anh trai, đột nhiên hỏi: “Anh Sáu, sao anh vẫn chưa có bạn gái?”.
Phạm Triết Lạc cười: “Anh Sáu là đàn ông, không sợ không gả đi được, vì thế vội gì chứ”.
Tiểu Đa nói: “Vì sao mọi người lại cứ cuống lên giới thiệu bạn trai cho em?”.
“Vì bọn anh muốn có một người đàn ông chăm sóc cho em giống như các anh.”
“Có các anh rồi không được sao?”
“Tiểu Đa, anh sớm muộn gì cũng sẽ lấy vợ, không lẽ em lại muốn sống suốt đời với anh Cả, chị dâu và Tiểu Thiên?”
“Như thế không được, Tiểu Thiên sợ em sẽ cướp mất đồ của nó.”
Phạm Triết Lạc thấy Tiểu Đa từ từ nhắm mắt lại, vẻ buồn ngủ, bèn ôm lấy cô, nói: “Vì thế, phải tìm một người đàn ông không sợ em cướp mất đồ, hơn nữa có thứ gì tốt cũng nhường em, và chăm sóc em”.