“Thần Quang, hãy gọi tôi là Thần Quang.”
Tiểu Đa bướng bỉnh: “Anh hãy trả lời tôi đi”.
“Hãy gọi tôi là Thần Quang.”
“Được, Thần Quang, tại sao anh làm Tiêu Tiêu buồn?” Tiểu Đa đành gọi tên Thần Quang theo ý của anh, cô cảm thấy cũng đúng, gọi một cái tên có tới bốn chữ thật là mệt.
Thần Quang đứng rất gần với Tiểu Đa, chậm rãi nói: “Tôi không coi thường Ngô Tiêu”.
“Không sao? Nhưng Tiêu Tiêu không lừa tôi! Anh nói dối!”
“Thật sự tôi không coi thường cô ấy, tôi vốn không thích cô ấy.”
Tiểu Đa không hiểu: “Anh không thích cô ấy có nghĩa là coi thường cô ấy, một cô gái tốt như vậy sao anh lại không muốn?”.
Thần Quang cảm thấy Tiểu Đa ngốc đến mức không thể giải thích với cô: “Là tôi nói, kiểu người như cô ấy tôi không thích, chứ không phải coi thường cô ấy, cô hiểu không?”.
Phạm Tiểu Đa đáp, giọng pha một chút buồn buồn: “Nhưng rất khó để tìm được một người mà Tiêu Tiêu thích, còn anh lại không thích cô ấy”.
“Tiểu Đa, cô phải hiểu, Ngô Tiêu không hề thích tôi, ánh mắt cô ấy nhìn tôi hoàn toàn là sát khí thôi!” Thần Quang nhẫn nại giải thích với Tiểu Đa.
Phạm Tiểu Đa thở dài: “Chả trách mà Tiêu Tiêu bảo tôi nhất định phải nghiền nát anh!”. Phạm Tiểu Đa càng khẳng định Ngô Tiêu không thích Vũ Văn Thần Quang. Trong lòng Tiểu Đa, Ngô Tiêu là một người hoàn mỹ, xinh đẹp, nhân cách cũng tốt, đối với bản thân cũng không tệ, chỉ ngoại trừ việc hơi tàn nhẫn với người theo đuổi cô ấy. Nhưng không thích là không thích, Ngô Tiêu không hề sai. Thật không dễ dàng để có cảm tình với Vũ Văn Thần Quang, vậy mà anh cũng không để ý đến cô ấy, đương nhiên Ngô Tiêu có lý do để nhìn Thần Quang với ánh mắt đằng đằng sát khí như vậy.
Thần Quang nghĩ, bây giờ cô ta bảo cô nghiền nát tôi, sau này không biết còn đưa ra những ý nghĩ ngu ngốc gì nữa. Nhìn Tiểu Đa, anh nghĩ phải đánh nhanh thắng nhanh, đối phó với Tiểu Đa thôi.
“Thần Quang, hãy nói cho tôi biết anh ghét nhất cái gì? Không thích nhất cái gì? Phải nói thật đấy.” Phạm Tiểu Đa đã bắt đầu có những suy nghĩ ngu ngốc rồi.
“Tiểu Đa, tôi ghét nhất kiểu phụ nữ luôn cho mình là đúng, ghét nhất là có người cố gắng hỏi tôi tại sao không thích người phụ nữ khác.” Nói xong anh liền kéo Tiểu Đa lại, tìm kiếm đôi môi đỏ hồng mà anh đã mong nhớ bao lâu nay của Tiểu Đa.
Thế là lần thứ hai bất ngờ bị Vũ Văn Thần Quang hôn mà không chuẩn bị gì, Phạm Tiểu Đa một lần nữa mở to mắt nhìn gương mặt sát gần của Thần Quang. Trong lòng Tiểu Đa vô cùng tức giận, đã làm Ngô Tiêu bực mình bây giờ lại trêu chọc cô sao? Nhưng lần này trong đầu Tiểu Đa không hề trống rỗng, cô giơ tay lên định tát cho Thần Quang một cái.
Hôm nay Vũ Văn Thần Quang đã hạ quyết tâm sẽ cho Tiểu Đa hiểu, vì vậy làm sao có thể để cô có cơ hội làm việc đó. Tay anh ôm chặt lấy Tiểu Đa, khí thế bức người, cho đến tận khi cơ thể của Tiểu Đa mềm nhũn ra mới từ từ buông tay.
Phạm Tiểu Đa bị hôn đến nỗi không thể thở được, trong đầu là một khoảng trống rỗng, không biết tự lúc nào đôi mắt đã nhắm lại.
Thần Quang hài lòng với cách làm của mình, anh rất mãn nguyện khi nhìn thấy Tiểu Đa từ một con hổ con biến thành một con thỏ trắng, ngượng ngùng nép vào lòng anh.
Giọng anh nhẹ nhàng bên tai Tiểu Đa: “Tiểu Đa, anh thích em”.
Mới đầu Tiểu Đa chỉ thấy ngứa ở tai, sau đó lại gần ngất vì câu nói của Thần Quang. Cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của anh trong ánh đèn mờ ảo, trống ngực đập thình thịch. Cô có một chút mơ hồ, rồi bỗng nhiên sợ hãi liền đẩy Thần Quang ra, chạy mất.
Thần Quang không đuổi theo, anh nghĩ Tiểu Đa cần có thời gian yên tĩnh để suy nghĩ.
Chương 16:
Cô không hiểu chút nào về Vũ Văn Thần Quang. Lời của Ngô Tiêu khiến lòng cô không sao quên được.
Tính đến nay, cô và Thần Quang chỉ tiếp xúc với nhau mấy lần, nhưng nhà anh ở đâu, nơi anh làm việc, cô không biết, đến số điện thoại của Thần Quang cô cũng quên không hỏi.
Phạm Tiểu Đa mơ mơ hồ hồ quay về nhà. Phạm Triết Lạc vẫn chưa ngủ, nhìn thấy mặt Tiểu Đa đỏ ửng, lại còn có cả nước mắt nữa, liền hỏi: “Tiểu Đa, em với Ngô Tiêu đi uống rượu đấy à?”.
Phạm Tiểu Đa “Vâng” rồi nói: “Anh, em mệt rồi, em đi ngủ trước đây”. Không để cho Triết Lạc nói câu gì, cô về phòng rồi khóa cửa lại.
Triết Lạc nhìn Tiểu Đa một cách kỳ lạ vì thấy cô khác hẳn với bình thường, nên cầm điện thoại gọi luôn cho Ngô Tiêu: “Ngô Tiêu, anh là anh trai của Tiểu Đa, Phạm Triết Lạc, còn nhớ anh không?”.
Ngô Tiêu nghĩ thầm không biết hôm nay là ngày gì, mà người không thích và thích đều gặp thế này. Cô ấy thích anh trai của Tiểu Đa, Phạm Triết Lạc. Từ khi gặp Phạm Triết Lạc đi cùng với Tiểu Đa ngày còn học đại học, Ngô Tiêu đã có cảm tình rồi.