Một ngày của hai năm trước, trong phòng cấp cứu tôi nhìn thấy một bác sĩ trẻ trong chiếc áo blouse trắng, đeo khẩu trang. Tôi còn nhớ loáng thoáng cái vẻ anh ta đờ người, giống như Cố Tông Kỳ khi nãy.
Anh chàng bệnh nhân bị tai nạn ô tô, mặt bị rách hết, cần phải khâu. Anh ta muốn ra ngoài gọi điện thoại. Mười phút sau, một nhóm người đẹp đủ loại độ tuổi bước vào, đứng chật cả phòng cấp cứu. Anh chàng bệnh nhân kia nói với bác sĩ: "Anh phải khâu cho tôi đẹp đẹp vào đấy, nhất định phải khâu đẹp vào".
Vị bác sĩ kia tần ngần, một lúc lâu sau liền đặt dụng cụ khâu xuống, nói với bệnh nhân: "Thực ra thì nếu trong vòng bảy mươi hai tiếng không khâu vết thương cũng không sao cả, hay là anh cố đợi đến mai để liên hệ với bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình nhé". Anh ta với giọng rất chân tình, không hề có ý cười nhạo bệnh nhân.
Sau đó tôi rời đi, vì hôm đó tôi đã xui quá rồi, nên không thể tiếp tục mất mặt được nữa.
Một mình tôi đứng trong thang máy, nghĩ ngợi linh tinh.
Lúc bước ra, chợt ngửi thấy mùi hương thoang thoảng đâu đây. Có một bác mặc áo bệnh nhân, tay ôm bó hoa to bước vào thang máy, một bó hoa cúc, điểm baby trắng và hoa phăng. Hoa cúc vàng giống hệt như bức tranh hoa hướng dương của Van Gogh, khiến người khác nhìn vào là đem lòng yêu ngay. Vậy là tôi quyết định đem bức tranh về treo và bắt đầu muốn làm việc chăm chỉ.
Bước đến cầu thang tầng hai, nhớ ra rằng hình như cô em gái vẫn nằm viện nên tôi quay lại thăm nó.
Phòng cấp cứu vẫn khá bận rộn, vừa bước vào đại sảnh liền nghe thấy tiếng cô y tá: "Mau gọi điện thoại cho khoa ngoại, nói họ đến làm phẫu thuật, ổ bụng của bệnh nhân chảy nhiều máu quá".
Không biết Cố Tông Kỳ đã về nhà chưa, nếu không với cái tính lo lắng cho bách tính như anh ta nhất định sẽ chạy tới xem tình hình thế nào. Ti vi vẫn đang chiếu tin thời sự, chiếm trọn màn hình là khí phách hiên ngang của Hồ Ca, người nhà ngồi chờ ở đại sảnh đều ngắm nhìn anh ta với con mắt hâm mộ. Chỉ ngoại trừ cô em gái tôi.
Bác sĩ đứng cạnh giường cô nàng có bộ dạng như rất dễ bị bắt nạt, đang rất bất lực, tôi bước tới thì nghe thấy giọng thỏ thẻ của cô nàng: "Em nhất định phải ra viện, em không muốn ở đây nữa".
Bác sĩ nói phải đợi người giám hộ đến mới được.
Đúng lúc đó, thấy tôi vào nó liền cắn cắn môi nũng nịu với tôi: "Chị ơi, em muốn về nhà, em không muốn ở đây nữa đâu".
Tất nhiên là tôi không thể tự mình quyết định, hỏi: "Mẹ đâu? Em muốn ra viện thì phải được mẹ đồng ý, gọi điện cho mẹ đi". Tôi thấy chiếc chăn của bệnh viện đã được thay bằng chiếc có hình gấu Pooh, thật là ngứa mắt.
Chị giúp việc nói mẹ tôi đi họp, muộn mới về làm thủ tục ra viện cho Dụ Lộ, tôi gật đầu, tiện tay cầm chai hồng trà Icetea trên bàn đầu giường lên, vẫn chưa kịp mở nắp. Cô em tôi chỉ vào bức tranh hoa hướng dương hỏi: "Chị Dụ Tịch, có phải là để tặng em không?".
Tôi thấy Dụ Lộ đúng là có dáng làm quan trời sinh, trời sinh ra cô nàng nhất định cũng phải có ích gì đó. Nhưng tôi vẫn tận tình giải thích rằng: "Đây là bức tranh chép thầy giáo tặng chị, thực ra chị không có ý định qua đây...".
Đôi mắt long lanh mở to nhìn tôi một lúc rồi cười dịu dàng nói: "Nhưng em thấy nó rất đẹp".
Vậy là tôi đầu hàng rồi, đặt bức tranh dựa vào tường, tôi ra về mà không thèm quay đầu lại nhìn.
Tôi đã kiểm nghiệm câu nói lưu manh của con mèo Garfiled[5] : "Cái của bạn cũng là của tôi, còn cái của tôi chỉ là của tôi mà thôi".
[5] Garfiled là nhân vật chính hư cấu trong truyện tranh cùng tên của tác giả Jim Davis.
Ánh nắng chói chang buổi trưa chiếu rọi cả đại sảnh, bậc thềm đá cũng tràn ngập ánh sáng nhức mắt, ánh mặt trời rực rỡ làm tôi thấy hoa mắt. Tay cầm chai hồng trà, tôi bước đến khu ghế đá trước phòng cấp cứu ngồi nghỉ, mở chai nước uống một hơi. Ngước mắt nhìn lên bầu trời rộng lớn, suy nghĩ không biết bản thân mình có bị tan ra hòa vào ánh dương chói lọi kia không? Nước mắt có thể bốc hơi, hòa thành nước và uống vào bụng không? Tự nhiên tôi thấy mình trở nên quá nhạy cảm.
Không biết tự lúc nào tôi lại quan tâm đến những thứ tôi có trong tay như vậy, nhưng bất kể lúc nào tôi đều cố tỏ ra rằng mình không hề để ý đến chuyện đó. Hồi nhỏ, khi gấu Pooh hay mèo Kitty bị Dụ Lộ ôm đi mất, tôi chỉ toàn an ủi rằng đó là những thứ không thuộc về mình, giả vờ như mình rộng lượng lắm, chưa bao giờ dám nói một câu tựa như: "Đây là đồ của chị, em đừng có động vào". Tôi nghĩ, đấy chỉ là những đồ vật bên ngoài, có được cũng là do vận may, mà không có được cũng là do số phận nó thế rồi. Và thế là tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Về đến ký túc xá, tôi xem nốt Ánh sáng của đom đóm, đến đoạn Hotaru và Fujuki được ở bên nhau, tự nhiên tôi không thấy vui sướng mà lại cảm thấy thương anh chàng đẹp trai không có được tình yêu. Tôi lại tải một bộ nữa về, có tên là Code Blue, không biết nội dung là gì, dự định để sau xem dần.