Trong không gian tĩnh lặng, Cố Tống Kỳ khẽ gọi tên tôi: "Dụ Tịch, Dụ Tịch".
Tôi tiếp tục xoay người trên ghế, anh bật cười nói: "Sao em chẳng an phận tý nào thế? Cứ quay đi quay lại, giống như cái cúc áo ấy".
Giọng anh nhẹ nhàng thế, ấm áp thế, những âm u trong lòng tôi tự nhiên nở hoa, bất chợt không kiềm chế được, nước mắt tôi cứ thế trào ra.
Anh giật mình, với tay lấy hộp khăn giấy trên bàn, tôi nắm chặt lấy áo anh, sụt sùi nước mắt nói với anh: "Em nhớ tới cái đêm đó, chẳng ai để ý tới em, nói cũng chỉ có tường nghe, mà nói cũng chẳng trả lời".
Ôi chúa ơi, tôi đọc truyện thiếu nhi nhiều quá rồi, dùng những từ ngữ ngây thơ nhất để mong lấy được sự đồng cảm của anh, mà mục đích là: "Cố Tống Kỳ, em có thể ôm anh được không?".
Và tôi nhào tới.
Trong mơ tôi luôn muốn được ôm một ai đó, bất kể là ai, chỉ cần là anh chàng đẹp trai thôi là được.
Anh không cần phải biết quá nhiều việc về tôi, cũng không cần hiểu nhiều quá khứ của tôi, chỉ cần khi tôi thấy yếu đuối, khi tôi cần ai đó khích lệ tinh thần, anh có thể ở bên cạnh tôi.
Giống như chú gấu Teddy ngày nhỏ, ôm nó thật mềm, có cảm giác thật yên tâm.
Nhưng gấu Teddy mãi mãi không thuộc về tôi, sau những giây phút an ủi ngắn ngủi nó đã rơi vào vòng tay của Dụ Lộ, nhưng tôi nghĩ lần này tôi có thể ôm thật chặt, không để người khác lấy đi.
Khi đó người anh trở nên cứng đơ, đó là vì không thấy thoải mái lắm, tôi nói giọng đáng thương: "Chỉ là tự nhiên em thấy buồn buồn...".
Người anh dần thả lỏng, ngón tay tôi có thể cảm nhận được từng cơ thịt của anh cũng được thả lỏng ra, tôi lại nói: "Cố Tống Kỳ, anh có bạn gái chưa?".
Anh mím môi, vẻ muốn nói nhưng lại thôi: "Không có".
"Nói thật đấy chứ?".
"Ừ".
"Thật chưa có à?".
"Làm gì mà em hỏi kỹ thế?", anh bật cười.
Cái mồm tôi lại bắt đầu bịa chuyện: "Vì thế giới này có nhiều cô gái mong đợi chàng bác sũy áo blouse trắng, nhưng để chăm lo cho tâm hồn lương thiện và lương tri thuần khiết của mình, thì nhất định không được làm kẻ thứ ba".
"Em cũng mong đợi thế à?".
Tôi cười khan mấy tiếng, chẳng nói gì nữa, nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau, anh vuốt vuốt tóc tôi, tôi đã không còn nhớ cái cảm giác nhẹ nhàng ấy nữa rồi, trong mơ hồ hình như tôi nghe thấy anh nói thầm: "Thôi...được rồi...".
Tay tôi vẫn vòng qua eo anh, khi đó trong đầu tôi chỉ xuất hiện mỗi một suy nghĩ là oh yeah, tôi đã cưỡng ôm được anh chàng bác sĩ đẹp trai rồi.
Tôi lim dim ngủ mất, một lúc lâu sau mới tỉnh lại, bên cạnh vẫn có ánh đen mờ mờ do đèn đường bên ngoài cửa sổ hắt vào. Hai cánh tay tôi vẫn ôm chặt eo anh, nhưng thấy tư thế nằm ngủ không được thoải mái lắm, nên tôi lại cựa cựa mình, lăn sang một bên, rồi lại nhắm mắt lại nói: "Đây là cái gì vậy, sao lại kê dưới đầu em thế?".
"Là tay anh".
Tôi ngạc nhiên, quay người một cái, "bịch" một cái cả người tôi ngã lộn từ trên ghế xuống. Lúc ngã tôi còn ôm cái chăn nên cảm giác vẫn rất êm, nhưng khi tôi đang định bò dậy thì "cốp" một cái, gáy tôi đập vào bàn trà, đâm ra tôi lười chẳng buồn trèo lên nữa.
"Hôm nay em làm sao vậy, va đập lung tung cả".
Trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng hơi thở của Cố Tống Kỳ đang cố kìm nén, hai tay tôi rơi xuống chăn, anh nhấc chúng lên, gọi tôi: "Dụ Tịch, Dụ Tịch, mau dậy đi, dưới đất lạnh đấy".
Tôi không động đậy gì, muốn xem xem Cố Tống Kỳ có bế tôi lên không.
Kết quả anh lại nói: "Dụ Tịch, mau dậy nào, tay anh không cử động được nữa rồi, không kéo được em đâu".
Tôi giật mình bật dậy, và lại bị đập đầu vào bàn kính. Tôi ôm đầu ngồi xuống ghế, nhìn tay trái anh buông thõng trên ghế, anh chau mày, nhấc tay lên vẻ rất khó khăn, tôi hỏi: "Mấy giờ rồi?".
"Ba giờ".
"Thế tức là em gối tay anh đã bốn tiếng đồng hồ rồi à?".
"Ờ, không sao...".
Ánh đèn đường vẫn hắt vào nhà, giống như một lớp sương vàng vậy, tôi nhìn vào mắt anh, ánh mắt dịu dàng nhìn sang tôi. Chúng tôi nhìn nhau, như rơi vào thế giới mờ ảo.
Tôi bỗng động lòng, đứng dậy, lại gần anh nói: "Cố Tống Kỳ, hay là để em bóp tay cho nhé".
Anh lắc đầu: "Em đi ngủ đi, anh không sao đâu, lát là hết thôi".
Tôi chẳng động đậy gì, nhìn anh cứ nhăn trán duỗi tay ra vẻ đau khổ, cử động một lát cũng đỡ hơn, sau đó tôi lại giở trò nói: "Em lạ giường, không ngủ được".