Tôi lại thấy áp dụng những thứ này vào yêu đương thì đúng là dùng đúng chỗ, đặc biệt là Mao chủ tịch đã từng nói một câu kinh điển rằng: "Địch tiến, ta lui; địch nghỉ, ta quấy; địch mệt, ta đánh; địch lui, ta đuổi".
Yêu một người, không nên vội vàng chạy tới thổ lộ, khi anh ta để ý bạn thì bạn lại cố tính giữ khoảng cách, khi anh ta dừng lại thì bạn lại tới quan tâm một chút, khi anh ta theo đuổi bạn mệt mỏi rồi thì có thể ngọt ngào một chút và nếu đến phút cuối cùng anh ta lại rút lui thì đổi lại bạn hãy tỏ tình với anh ta.
Lúc đó tôi thấy mình thật là có khiếu làm quân sư tình yêu, nhưng sau một loạt sự việc xảy ra thì thấy vẫn phải lý thuyết kết hợp với thực tế, vì một cô gái có chút thông minh như tôi đây, cũng không phải kiểu người quá là thông minh, khi nhìn thấy người con trai mình thích, đừng nói là chiến lược hay chiến thuật gì, chất xám đều giảm đáng kể.
May là chưa đến lúc đạt âm vô cùng thì đã bị ngắt đứt quá trình lịch sử tiến ngược và luận tiến hóa thất bại.
Thế nên tôi thấy chiêu này áp dụng với Cố Tống Kỳ là không hợp, vì nếu tôi thích anh thì cơ bản là không phải lo nhiều đến thế.
Tôi chỉ có thể tiếp cận anh theo bản năng, một cách ngốc nghếch, ngớ ngẩn, có những thay đổi tinh thần, chỉ cần anh đối tốt với tôi là tôi có thể cười rất lâu, một ánh mắt thôi cũng có thế khiến tôi suy đoán rất lâu và chỉ một chút lơ đãng cũng có thể làm tôi giận dỗi, buồn rầu.
Tôi hơi đắc ý, ôm gối dựa vào thành ghế, nhìn anh viết mấy thứ tiếng Nhật. Bỗng nhiên nhìn thấy cạnh tay anh là cuốn tâm lý học biến thái, nhìn lại hóa ra là bằng tiếng Anh, tôi hỏi: "Cố Tống Kỳ, anh đọc cuốn kia làm gì?".
"Chẳng làm gì cả, chỉ xem chơi thế thôi".
Tôi ngắm anh một lúc, trên người anh cũng có mùi gỗ giáng hương nhè nhẹ, lúc có lúc không, mà lông mi anh thật dài, cong cong, lúc anh chớp mắt nó khẽ lay động. Tôi nghĩ lại câu nói vừa nãy, nhớ tới những tình tiết trong mấy bộ phim truyền hình và tiểu thuyết: "Cố Tống Kỳ, trước kia em đã từng bị tai nạn chưa?".
Anh dừng lại, chăm chú nhìn tôi nói: "Sao lại hỏi thế? Sao em có thể bị tai nạn được?".
"Trong tiểu thuyết không phải đều như vậy à? Nhân vật chính bị chấn thương não, mất trí nhớ, sau đó bản thân chẳng có cảm giác gì, nhưng lại thường nói những câu kỳ quặc, như em vừa nãy ấy".
"Chấn thương não có thể dẫn tới mất trí, ví dụ khi tỉnh dậy trong bệnh viên, em sẽ không nhớ nổi vì sao mình lại được đưa vào viện, em chẳng nhớ chút gì về quá trình tai nạn xảy ra, nhưng em vẫn nhớ những việc xảy ra trước ngày bị tai nạn vài hôm hay vài tháng".
"Nói như vậy thì em không hề có khả năng bị tại nạn?".
"Sao mà em có thể bị mất trí được, chắc là vì âm khí trong bệnh viện nặng quá nên bị ma nhập tý thôi". Anh nửa cười nửa không nhìn tôi nói: "Em uống nhiều đến mức mặt đỏ bừng rồi kìa, mau đi ngủ đi".
"Em không ngủ".
"Thế em muốn làm gì?".
"Không biết, nhưng em không muốn ngủ".
Anh đưa tay kéo cái chăn mỏng đắp lên người tôi nói: "Thế tùy em, nhưng đừng để lạnh".
"Em nói chuyện với anh được không? Cố Tống Kỳ, tuyết ở Nhật có nhiều không?".
"Ừm, cũng bình thường, nhiều hơn ở đây, đặc biệt là ở Hokkaido, cảnh tuyết rơi mùa đông tuyệt đẹp".
"Đẹp không? Từ trước đến giờ em chẳng thấy đẹp gì cả, em chỉ nhớ tuyết rơi ở Đức, giống như chiếc bánh kem sữa mềm trong truyện cổ Grim vậy. Nhưng nó khiến ta thấy cô đơn, thấy đau thương, giống như tất cả đều trắng như tuyết vậy, ký ức cũng chỉ là một khoảng trắng".
Anh không nói gì, cũng chẳng gõ chữ, tôi nhìn lên trần, trần nhà cũng màu trắng, tôi nói: "Màu trắng nhìn thật gai mắt".
Phía bên kia vẫn không tiếng động gì, mãi lâu sau anh mới lên tiếng: "Vậy thì đổi màu khác đi".
Tôi gật đầu nói: "Đổi sang màu gì sạch sẽ ấy, em sẽ nhờ người lấy giá gốc cho anh".
Bỗng anh lấy tay che đầu tôi, tóc mai cũng bị gạt sang một bên, bàn tay anh thật ấm, anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi nói: "Đừng nghĩ ngợi nhiều, đi ngủ đi em".
Tôi thấy bực, khoảng thời gian đang đẹp như thế thì anh lại cứ giục tôi đi ngủ, thật là ghét quá thôi, tôi chẳng nghĩ gì nhiều gạt tay anh ra, quay người bực bội nói: "Làm sao vậy, sao cứ đuổi em về ngủ thế? Anh bận nửa đêm đánh dã chiến hay săn mồi vậy?".
Anh hơi ngơ người rồi tiếp tục cúi xuống gõ hai chữ tiếng Nhật, vẻ mặt vẫn lạnh lùng thế. Tôi cứ tưởng anh giận rồi, nên đành xích đến kéo tay áo anh, anh không quan tâm, tôi quay người tiếp tục nhìn lên cái trần nhà màu trắng của tôi.
Tôi thấy mình sao tủi thân thế, rất nhiều chuyện linh tinh lộn xộn chồng chất trong lòng, người con trai mà mình thích ở ngay trước mặt, nhưng anh lại chẳng để ý tới tôi, tôi thấy mình giống như một con ngốc sau khi tự sướng xong lại đòi được ghi tên vào kỷ lục Guinnes.