"Em mới không lo cho chị ấy!", Dụ Lộ mím chặt môi, ngoảnh đầu sang một bên nói: "Em đi đây."
"Để anh tiễn em nhé?".
Mắt nó nheo lại, nở nụ cười hơi gượng: "Không cần đâu, anh rể, anh ở lại với chị em đi."
Điều hòa trong phòng, khẽ làm rung cánh quạt, thổi nhẹ chiếc chuông gió, tiếng chuông leng keng vào cửa kính, khiến lòng tôi chợt cũng thấy rối bời.
"Cố Tông Kỳ, có phải em được quá nhiều thứ?"
Cái gì có nhiều quá tốt quá, thì sợ sẽ nhanh mất, giống như một dòng chảy chảy qua đám cỏ xanh, thoáng chốc hoa tàn, chim bay, sông cạn, tính mạng phút chốc cũng thành sa mạc.
Vì hạnh phúc quá, nên càng thấy sợ nỗi đau khổ.
Anh nói: "Không đâu, cái gì là của em, thì sẽ mãi là của em, không phải thì níu giữ mãi cũng không được."
"Thế anh thì sao?"
Tôi thấy ngón tay anh khẽ co lại, sau đó lại nắm chặt lòng bàn tay lại, mỗi lần anh ngập ngừng muốn nói, đều có hành động này, đôi mắt đen của anh lại nhìn tôi, đưa tay vân vê tóc tôi, bình tĩnh hỏi lại tôi: "Em thấy sao?"
Phút giây nhẹ nhàng thế này, tư duy tôi lại thấy có gì đó kỳ lạ. Thấy Cố Tông Kỳ lại nghĩ đến Hắc quản gia, vị thiếu gia kỳ quặc và chàng quản gia, tình cảnh mơ hồ đó, làm tôi bật cười.
Vậy là tôi đã đạt được hiệu quả như dự kiến.
May là tôi đã xem được đoạn kết, quản gia và thiếu gia ấy, hai người nồng ấm bên nhau, thế nên tôi không thể nhịn cười được.
Những ngày ở trong bệnh viện nhạt nhẽo, như cây nấm mọc trong môi trường ẩm ướt quá, sắp mốc.
Nhưng tôi đã nghĩ ra một cách hay để ép buộc Cố Tông Kỳ, là mỗi tối phải ngồi cùng tôi làm phiên dịch viên tiểu thuyết ngoại khoa thần kinh, chuyện này chỉ có thể là một mình tôi chia sẻ rồi, vì với chuyện ngành tiếng Anh này, chẳng ai hiểu được bệnh tụ máu não, màng dọc là bệnh gì cả.
Anh chính là quyển từ điển đa nằn, còn đáng tin cậy hơn cả CNKI[2].
[2] CNKI – China National Knowledge Infrastructure – cơ sở hạ tầng tri thức Trung Quốc.
Lúc tôi ngồi dịch, thỉnh thoảng lại phân tâm nhìn anh, khuôn mặt bình thản nhưng ưu tú, bây giờ đang ở cạnh bên tôi, không phải là vị bác sĩ Cố mặc áo blouse kia, mà chỉ là bạn tai ngồi cùng tôi.
"Câu này, dịch thế nào?"
Tôi cầm lấy xem: "Ấy, cấu trúc câu kỳ lạ thế, là một câu trong bài thơ nào đó đây, vui vẻ như một vị khách qua đường, đau đớn mà tàn nhẫn cứ bủa vây chúng tôi không rời."
"Rất có ý nghĩa đấy chứ." Tôi chạm nhẹ bụng dưới, "Mỗi lần ngủ em đều nghĩ ruột của em có lòi ra từ vết mổ kia không, nên chẳng dám quay người nữa."
Cố Tông Kỳ bật cười: "Không sao, đừng nghĩ nhiều như thế chứ."
"Bao giờ có thể ra viện?"
"Ngày kia, xem khả năng hồi phục của em thế nào đã."
Tôi nặng nhọc thở một tiếng dài: "Bệnh viện đúng là nơi chán ngắt, chỉ có sự sống và cái chết, có bệnh tất đau đớn, có sự vội vã, toàn là màu trắng, tường, ga trải giường, áo bệnh nhân, và còn áo blouse, Cố Tông Kỳ, sao anh lại học nghề y?"
"Thì là muốn học, nên không có nghĩ nhiều lý do làm gì."
"Đã từng hối hận chưa?"
"Chưa, sao em lại hỏi câu này vậy?"
"Chỉ là cảm thấy làm việc gì cũng không dễ thôi, đặc biệt là áp lực rất lớn ngay trước mắt, nên em chỉ hỏi xem, có chuyện gì làm anh thấy hết kiên nhẫn, thất bại chưa?"
"Có."
"Chuyện gì vậy?"
Khóe môi anh khẽ trùng xuống: "Có lẽ là khi thấy bệnh tình không thể cứu chữa được nữa, sẽ thấy rất buồn, buồn hơn đó là khi mình không làm được gì cả, chỉ đành nhìn nó phát triển."
"Vô phương cứu chữa sao?"
"Không hẳn là vô phương cứu chữa, còn có những bệnh không có cách nào giải thích được."
"Ví dụ?"
Cố Tông Kỳ khẽ gập quyển sách lại, mỉm cười: "Cô bé ngốc này nên đi ngủ đi thôi, ngày mai có thể ra ngoài dạo một chút, đừng có suốt ngày ở đây xem phim hoạt hình nữa."
"Đang hỏi anh mà? Bệnh gì vậy?"
Bóng đèn bên tay bỗng tắt phụt, ánh sáng xanh của điều hòa khẽ hắt ánh sáng, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy điểm sáng đó. Ánh sáng màu cam ngoài hành lang, hắt trên cửa, hắt xuống gầm giường, hơi ấm từ điều hòa khẽ thổi rèm cửa sổ.
"Ngủ ngon nhé, Tịch Tịch."
Anh hôn nhẹ lên trán tôi, có cảm giác mát nhẹ mùi bạc hà, tôi thấy trên người anh có mùi thơm thanh mát đặc biệt, rất quen thuộc, lúc ngẩn người ra thì anh đã đi rồi.
Chỉ có nụ hôn thơm ngọt, thơm ngọt như hương thơm tối mùa đông thổi đến, từng làn hương như làm thanh mát những tương tư và vương vấn thoắt ẩn thoắt hiện, giống như là những xúc cảm tình yêu đã được lưu lại hương thơm trên bờ môi vậy.