Tôi đã yên lặng ngồi trong ánh nắng như vậy để hồi tưởng lại cái chết đã từng ở gần bên tôi như thế.
Tiếng hộ lý thảo luận râm ran ngoài hành lang, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả, tôi bình tĩnh xác định lại âm thanh và hỏi anh Cao Y Thần: "Mấy giờ rồi anh?"
Anh xem đồng hồ: "Em đang đợi anh ta à?"
Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu: "Anh Cao Y Thần, anh biết không, đây là lần thứ hai có người nhảy lầu tự tử trước mặt em.."
"Đừng nghĩ nữa, được không em?"
"Có người cố gắng để được tiếp tục sống, có người lại muốn được giải thoát sớm, thế gian này, tại sao lại chẳng công bằng như thế?"
Bỗng, có bước chân vội vã đang đến rất gần, tôi ngẩng đầu nhìn, là Cố Tông Kỳ, khuôn mặt bị gió lạnh táp vào mặt hơi đỏ lên, đầu tóc thì rối xù, trên tay vẫn còn cầm một quyển sách dày.
"Dụ Tịch, em làm sao vậy?"
"Buổi sáng có người nhảy lầu, đúng lúc đó chúng tôi nhìn thấy, anh xem cô ấy bị hoảng sợ như này đây, anh mau lại khuyên cô ấy đi, tôi phải đi rồi."
Cạch một cái, cánh cửa khép dần lại, chỉ còn lại tôi và Cố Tông Kỳ.
Cố Tông Kỳ bước đến, vén tóc mái tôi lên, nhẹ nhìn vào mắt tôi: "Tịch Tịch, không sao cả, sự việc sáng nay lúc về anh đã nghe nói rồi, là bệnh nhân bị ung thư phổi giai đoạn cuối, vì không chịu nổi sự đau đớn, nên nhân lúc hộ lý không để ý đã nhảy lầu, không sao, chẳng có liên quan gì đến em cả."
"Em biết."
Anh thở dài, nắm lấy tay tôi, bàn tay anh như mặt trời nhỏ ấm áp, cảm giác cứng nhắc và tê cứng dần tan biến, tôi mở miệng, khẽ nói: "Cố Tông Kỳ, em rất sợ, rất sợ bị chết."
"Sợ bất kỳ ai đó biến mất từ từ trước mặt em, không có dự báo, tính mạng rốt cuộc là gì, phải thế nào mới có thể chết mà không chút hối tiếc. Nếu em chết rồi, anh có nhớ đến em suốt cả đời này không, anh sẽ coi em như vẫn đang còn sống, hay là một hình bóng đã biến mất, nếu cuối cùng vẫn phải chết, thì con người sống có cần không?"
Tôi rút tay khỏi anh, ôm chặt eo anh: "Cố Tông Kỳ, ôm em đi."
Anh làm theo lời tôi, ôm chặt tôi vào lòng, cơ thể anh giống như bông mềm mịn hoặc nó là cát biển mềm mại, để an tâm chìm vào giấc ngủ. Tôi thì lại như một lỗ hổng nào đó của vũ trụ, mong muốn từ đáy lòng được yêu nhiều quá, khát khao quá, nên tình yêu với anh càng nhiều càng tốt, càng nặng càng tốt, để hỗ trợ cho nỗi hoảng sợ trong lòng.
Nửa trước cuộc đời, tôi thiếu nhiều tình yêu, còn nửa sau, lại yêu nhiều quá.
Nhưng bây giờ, tôi lại không nghĩ đến tình yêu hay sự tiếc nuối, mà chỉ muốn được gần gũi bởi chính sự ấm áp, sự bịn rịn của cơ thể và hơi ấm tỏa từ hai làn da gần nhau đã đem đến sức mạnh cho tôi.
Và cứ như vậy tôi lại khe khẽ cắn khóe miệng anh, từ từ thưởng thức, nụ hôn của anh không ngọt ngào, thậm chí có vị hơi chua đắng, nhưng tôi không biết mình đang làm gì, chỉ muốn được hôn, hoặc có thể là dùng cơ thể để chứng minh nỗi sợ hãi của mình.
Còn nỗi đau khổ và sự sợ hãi sắp biến mất, không phải chắc chắn đang dần mất đi đó sao, nên trong khoảng thời gian nhất định, tôi dùng cách không thể lý giải đó để thay đổi, hoặc là chuyển thành bi kịch.
Đôi môi anh vẫn mền như kẹo hoa quả, nhưng tôi lại không thấy được hương thơm ngọt thanh nhẹ ấy. Tay tôi từ từ đưa lên trên, rất ấm áp, thậm chí là mềm mại, có nét mềm mại của cành lá và sự tự hào bền bỉ mạnh mẽ.
Hơi thở của anh bây giờ không ổn định, rất nhanh, cơ thể anh ôm chặt lấy tôi, có sự thay đổi rõ rệt. Nhiều ngày gặp anh, nhưng tôi chưa thấy anh hoảng loạn bao giờ cả, lần này như đùa vậy, tôi lại không có ham muốn cơ thể, chỉ có khát khao tâm linh.
Lấy sự gần gũi của hai cơ thể để che giấu đi nỗi bất an trong lòng tôi.
Trong mắt anh có nỗi niềm nào đó mà tôi không thể hiểu được, và nó chất chứa ham muốn cay đắng bị dồn nén và một nỗi đau không tên nào đó, tôi đã cởi mấy cái cúc áo sơ mi của anh, để lộ ra bộ ngực rắn rỏi, tôi khẽ cắn bộ ngực ấy, vết cắn còn hằn trên đó.
Lúc ấy, đôi mắt tôi chắc chắn chỉ có sự bình yên, hoặc nếu khác thì chỉ là sự rung động tình cảm, chứ chắc chắn còn lâu mới có thể gọi là tình dục được.
Anh quay người tôi lại, đẩy vòng tay tôi ra, ức chế mà buồn bã nói: "Tịch Tịch, đừng thế nữa."
Tay tôi bị anh nắm chặt, ngón tay bị giữ chặt lấy, chẳng động đậy được. Ngực anh hơi trùng xuống, khuôn mặt lúc bình tĩnh và vô tư, như tia sáng ấm áp, có pha lẫn chút dục vọng.
Tôi áp nhẹ vào tai anh, hỏi: "Cố Tông Kỳ, anh muốn có em không?"
Người anh cứng đờ lại, khẽ thả lỏng tay tôi, tôi lại hỏi: "Anh không muốn em thật sao? Anh muốn, thì tại sao lại từ chối, có phải là anh không thích em?"