Thiên Phong về nhà thì trời đã tối, sau khi chờ cậu bé tắm rửa ăn cơm xong thì chị Nga cũng đến lúc về nhà. Nhìn thấy một cậu nhóc mới mười mấy tuổi lủi thủi trong căn biệt thự to lớn có một mình mà không hề phiền hà một chút nào giống như đã quá quen với cuộc sống thui thủi một mình này, chị Nga cũng thấy thương xót bèn hỏi:
- Ở thành phố, em sống với ai?
Thiên Phong đang ngồi chỉnh sửa lại bức tranh của mình cho đẹp hơn thì khựng tay lại, cậu bé cúi mặt im lặng vài giây rồi khe khẽ đáp:
- Người giúp việc.
Dù trong lòng chị Nga đã đoán trước được sự việc, nhưng khi nghe từ giọng nghèn nghẹn của Thiên Phong thì cảm thấy rất thương. Chị Nga thấy cảnh ngộ của Thiên Phong và Việt Phương khá giống nhau, cả hai đứa đều có ba mẹ nhưng lại phải sống xa cách. Chị nhớ Việt Phương đôi khi thui thủi chạy vào lòng chú mình khi nhìn thấy tụi bạn bè trong xóm quấn quýt ba mẹ tụi nó mà mè nheo; cô bé không nhắc đến chuyện muốn gặp ba mẹ, nhưng người lớn đều hiểu, trẻ con luôn cần ba mẹ bên cạnh. Chị Nga bất giác thở dài:
- Em và con bé Phương, hai đứa thật giống nhau. Ba mẹ đều không có ở gần nên thiếu thốn tình thương.
Chị Nga thấy ánh mắt cười buồn của Thiên Phong thì biết mình không nên nhắc lại chuyện đau lòng của thằng bé, chị bèn cười rồi nhìn bức tranh của Thiên Phong chuyển chủ đề câu chuyện:
- Bức tranh đẹp quá! Nếu không nhìn từ tranh của em, chị không biết cảnh này lại đẹp đến như thế.
- Tại chị nhìn nó nhiều nên quen thuộc rồi, không cảm thấy nó đẹp bằng người lần đầu nhìn như em. Em thấy tất cả mọi cảnh vật ở đây đều đẹp hết. - Thiên Phong cười cười, nụ cười và ánh mắt của cậu bé vụt sáng lên khi nhắc đến cảnh vật tuyệt đẹp nơi đồng quê mà cậu được chiêm ngưỡng.
- Chị không biết vì sao có nhiều người ở quê lên thành phố, một đi không trở lại. Riêng chị, chị thích cảnh yên bình ở quê hơn. Chị cũng từng lên thành phố chơi nhiều lần nhưng chán ngán cái cảnh ồn ào nhức cả đầu. Nhất là về đêm, nhà nào nhà nấy đóng cửa im lìm, chẳng ai quan tâm đến ai, những lúc ốm đau bệnh tật cũng chẳng biết phải nhờ ai. Còn với thôn quê của mình, tuy có vẻ yên bình nhưng xóm giềng tối lửa đốt đèn có nhau. Đi ra ruộng cũng đầy tiếng nói cười vui vẻ; mọi người cùng đổ mồ hôi trên đồng, được làm cùng nhau, trò chuyện thẳng thắn, chứ không có kiểu đấu đá tranh giành hãm hại nhau như trên thành phố. Vui nhất là những ngày lễ, bà con tụ tập quây quần bên nhau cùng gói bánh làm cỗ.
Thiên Phong tuy chưa từng trải qua nhưng cậu nghe chị Nga nói cũng có thể liên tưởng ra từng hành động ấm áp của người thôn quê.
Chị Nga thấy Thiên Phong im lặng, cho rằng mình nói nhiều quá nên bảo:
- Thôi, tối rồi, chị về đây. Em làm gì thì làm nhưng nhớ là phải đi ngủ sớm biết chưa? Chị khóa cửa nhà xong thì sẽ về.
- Chị! - Thiên Phong đang cảm nhận hương vị đồng quê mà chị Nga vừa vẽ lên thì chị Nga lại ngừng nên cảm thấy hụt hẫng, cậu bé luyến tiếc bèn gọi khẽ, gương mặt Thiên Phong có chút đỏ vì ái ngại, lần đầu tiên cậu bé đưa ra yêu cầu với người xa lạ. - Chị có thể ở lại kể tiếp cho em nghe chuyện ở đây không?
Chị Nga khá bất ngờ trước lời đề nghị của Thiên Phong, chị cứ nghĩ Thiên Phong chán ngán không muốn nghe chuyện chị kể, nào ngờ cậu bé lại đề nghị chị kể tiếp như thế. Chị Nga vui vẻ gật đầu đáp:
- Được chứ, chỉ sợ em nghe phát chán thôi.
- Không có chuyện đó đâu. - Thiên Phong lắc đầu phủ nhận, có người để trò chuyện dù sao vẫn còn hơn một mình buồn chán trong căn nhà quạnh quẽ thế này.
Hai người liền ngồi xuống ghế bắt đầu những câu chuyện thú vị nghịch ngợm của chị Nga thời trẻ con. Thiên Phong như mở ra trong mắt mình cuộc sống sôi động thú vị. Hai người say sưa đến nỗi trời đã bắt đầu vào khuya chị Nga mới kết thúc câu chuyện kể của mình. Chị Nga rất vui vì có người nghe chị kể về quê hương của mình nên chị rất tự hào mà kể không ngừng nghỉ; sau đó chị nhìn Thiên Phong xoa đầu cậu nhóc, yêu thương nói:
- Những điều này là cần phải trải nghiệm mới thú vị. Nếu có dịp thì theo bọn nhóc trong xóm đi đó đi đây, đừng cứ ở trong nhà mãi như thế.
Thiên Phong cười xòa không đáp, cậu bé đã làm bọn nhóc trong xóm ghét bỏ rồi, làm gì có cơ hội được kết bạn với chúng chứ.
Thiên Phong men theo con đường cũ ra bãi đất giáp ranh giữa hai xóm ngày hôm qua, tiếp tục một góc cảnh mới, lưu giữ trên nét vẽ của mình. Cảnh vật vùng quê lúc nào cũng lay chuyển sinh động, chẳng bù với những tòa nhà bất động chán phèo nhạt nhẽo. Chỉ thay đổi một khoảng thời gian, sẽ thu lại được những khung cảnh tuyệt đẹp khác nhau.
Hôm nay cậu bé đi vẽ vào buổi sáng sớm, ánh bình minh chiếu sáng mọi vật trở nên sinh động rực rỡ tuyệt đẹp. Thiên Phong say mê ngồi vẽ cho đến khi trời nắng lên cao. Nhìn đồng hồ, mới hơn 8 giờ nhưng cũng đành gác lại trong luyến tiếc, để ngày mai lại tiếp tục hoàn thành bức vẽ cảnh bình minh.