Mở máy tính xách tay ra, cô gõ tư liệu tra trên google. MSN của cô cài đặt đăng nhập tự động khi mở máy. Tiểu Đóa nhanh chóng nhận ra sự có mặt của cô và hỏi: “Đang ở đâu thế?”.
“Ở nhà, tớ về rồi”.
“Đoán ra rồi. Sáng sớm tớ gặp Thiếu Hàng. Này, sao cậu không giữ chàng ở lại hả? Tớ cũng muốn được nghỉ thêm ngày nữa đấy”.
Gia Ưu gửi Đóa thông tin mình vào mạng tìm kiếm.
Lát sau Đóa nhắn lại: “Đang nghiên cứu cái này à?”.
“Tớ đang thử xem có nhớ nổi gì về vụ tai nạn ấy hay không”. Gia Ưu nghĩ ngợi và dặn thêm một câu: “Đừng để anh Hàng biết nhé!”.
Mãi không thấy Tiểu Đóa nhắn gì, cô quay sang tìm tài liệu. Lôi sổ để danh thiếp ra tìm vì nhớ hồi làm phóng viên cô đã từng phóng vấn một bác sĩ tâm lý.
Lật đến trang thứ ba cô đã tìm ra danh thiếp ấy. Cô rút danh thiếp ra cắm cúi ghi vào sổ tay.
Ngồi trước mặt là một người đàn ông mặc comple với khuôn mặt hiền lành, cười nhẹ nhàng. Bác sĩ giữ nguyên khuôn mặt tươi cười rất chuyên nghiệp, không hề để lộ nét kinh ngạc hay đồng cảm khi lắng nghe cô tâm sự.
“Bác sĩ Lã à, tình trạng của tôi có phải là do tâm lý không?” Gia Ưu hỏi.
“Không giống”. Bác sĩ Lã đẩy chiếc kính gọng vàng ở trên sống mũi, nói khẽ: “Nghe cô kể, tôi nghĩ vấn đề của cô không nghiêm trọng lắm, chỉ mất một đoạn kí ức. Có lẽ là thử thôi miên và uống thêm một vài loại thuốc hỗ trợ là ổn. Tuy nhiên trong quá trình điều trị có thể cô sẽ cảm thấy đau khổ về tinh thần, mệt mỏi về thể xác, nên cô cần chuẩn bị sẵn tâm lý”.
Gia Ưu tò mò: “Có phải giống như ở trên phim không?”.
“Tất nhiên là không phóng đại như thế rồi. Thực ra thôi miên không hề huyền bí như chúng ta nghĩ. Chỉ là vận dụng liệu pháp tâm lý để dẫn dắt con người quay trở về những chuyện họ đã quên trong quá khứ”.
“Đoạn ký ức ấy rất quan trọng với tôi. Xin bác sĩ thứ lỗi cho hành vi bất lịch sự của tôi, tôi muốn hỏi xem liệu tôi sẽ có bao nhiêu phần trăm tìm lại được trí nhớ ấy? Vì một số nguyên nhân khách quan nên tôi cần phải nhanh chóng hồi phục lại trí nhớ”.
Bác sĩ Lã bật cười: “Cô Ưu à, thứ lỗi cho tôi phải nói thẳng nhé. Ở thành phố này không có bác sĩ tâm lý nào giỏi hơn tôi đâu. Cô phải tin tôi, thậm chí là phải dựa vào tôi, chắc chắn tôi sẽ giúp được cô”.
Từ đáy lòng mình Gia Ưu thốt lên: “Bác sĩ Lã, anh thật tự tin”.
“Tôi luôn như vậy mà”.
Gia Ưu nhướn nhướn mày rồi giơ tay ra nói: “Vậy thì làm phiền anh điều trị cho tôi”.
“Việc gì phải nói như vậy, đây đâu phải là lao động công ích”.
Gia Ưu nghĩ ngay đến khoản chi phí điều trị cao ngất, gật gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng phối hợp”.
Hôm nay là tết Trung thu, sau khi rời khỏi chỗ bác sĩ Lã cô lái xe về nhà luôn. Hôm nay Thiếu Hàng về, vừa xuống máy bay đã gọi điện cho cô, tính giờ thì lúc này cũng đã về đến nhà rồi.
Cô bước vào nhà, đứng thay dép ở ngay gần giá để giày. Hôm nay chị giúp việc đã về quê ăn tết Trung thu, phòng khách không bóng người nhưng đèn bật sáng choang, thoang thoảng trong không khí mùi thức ăn thơm lừng. Cô đi vào trong bếp. Ái chà, trên bàn bốn món một canh vẫn còn bốc hơi nghi ngút, mùi vị thơm ngon. Lại còn có cả bánh chưng và trứng vịt muối nữa. Khiến cho cô thèm thuồng muốn chấm mút.
Quan Thiếu Hàng ngồi trước máy tính để bàn trong phòng đọc. Anh mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, sắc mặt trông vẫn còn vương nét mệt mỏi. Nhìn biết ngay đang gắng gượng tinh thần.
Nghe thấy tiếng động anh ngẩng đầu lên ngay: “Em về rồi đấy à?”.
“Anh xem gì mà chăm chú thế? Bản thiết kế à?”. Cô bước lại gần.
“Ừ”. Anh kéo tay cô: “Thủ tục xin thôi việc đến đâu rồi?”.
Cô theo đà sà vào lòng anh: “Xong xuôi rồi, à em nói với anh một việc”.
“Gì thế?”. Thiếu Hàng mỉm cười nhìn cô.
“Anh biết ông Đường Quân Niên chứ? Đạo diễn Di nói cho em biết ông Niên gần đây có nhã hứng cho ra một tờ tạp chí. Đạo diễn Di đã đưa kế hoạch của em cho ông ấy xem và ông ấy muốn kéo em về làm”.
“Ông Niên muốn phát hành tạp chí á?” Quan Thiếu Hàng thấy hơi bất ngờ: “Em đã gặp ông ấy chưa?”.
“Chưa, mới hẹn ngày mai thôi”. Cô thật thà nói.
“Dự án anh đang làm cũng có phần của ông ấy đấy. Chà, dạo này ông ấy với dài tay nhỉ”. Thiếu Hàng nghĩ ngợi: “Nếu thấy hợp em cứ mạnh dạn làm đi. Ông Niên sống thoáng lắm, biết đối nhân xử thế. Chắc thấy em làm được nên ông ấy mới mời em về làm đấy”.
Cô mỉm cười hiểu ý: “Thế thì em hiểu rồi”.
Bà Hợp gọi điện đến, Gia Ưu nghe hai mẹ con nói chuyện thì thụp, thấy khó chịu nên không buồn để ý nữa. Bỗng dưng cô thấy Thiếu Hàng đưa máy áp vào tai mình, cô giật mình và vội nói: “Mẹ ạ, chúc mẹ tết Trung thu vui vẻ!”.
“Ừ, các con cũng thế nhé. Muộn thế này mà chưa ăn à?”.