Cô đau đớn như gặp ác mộng, trái tim như co lại,chỉ là đau thắt từng cơn, ngực trào lên vị tanh, cô cúi người xuống, nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể đang co giật đau đớn, tay cô yếu ớt buông xuống. Đây lại không phải ác mộng mà là thật. Hòn non bộ thô ráp đằng sau áp vào lưng cô, cô thẫn thờ tựa vào đó, nhờ thế mới có sức lực đứng dậy, mở tay ra mới biết thứ mình đang nắm chặt là chiếc đồng hồ của Mộ Dung Phong, nó vẫn đang tích tắc tích tắc chạy.
Từ xa xa Lan Cầm thấy cô đứng đó,rảo bước đi tới: “Phu nhân người sao thế?”
Cô mím chặt môi, ánh mắt giống như mặt nước hồ trong như chiếc hồ nhỏ trước mặt, có một lớp hơi nước mỏng,toát ra sự lạnh lẽo: “Tôn Kính Nghi đâu? Bảo anh ta đến gặp tôi”. Lan Cầm vừa nhìn tờ báo vứt trên đất, tim liền thắt lại nói: “Ở đây gió mạnh phu nhân vẫn nên về phòng gọi Tôn cảnh vệ đến nói chuyện thì hơn”.Tĩnh Uyển không nói không rằng, mặc kệ Lan Cầm đỡ về phòng, Tôn Kính Nghi nghe thấy tin này, giống như sét đánh ngang tai, đành vác mặt đến gặp cô.
Tĩnh Uyển không hề trách móc anh, chỉ nói rất nhỏ: “Bây giờ Cậu Sáu của mấy người ở đâu?”. Tôn Kính Nghi thấy sự tình bại lộ, đành nói: “Nghe nói Cậu Sáu giờ ở Ô Trì”. Ô Trì là một đô thị có tiếng nhất ở phía Nam Vĩnh Giang, cũng là thành phố phồn hoa nhất trong nước, có câu nói “Quỳnh lâu trên trời, Ô Trì dưới đất”. Khóe mắt Tĩnh Uyển giật giật: “Được vậy chúng ta cũng đến Ô Trì”. Tôn Kính Nghi nói: “Phu nhân Cậu Sáu cũng là bất đắt dĩ. Cậu Sáu đối với phu nhân thế nào chẳng lẽ phu nhân không biết?”.Tĩnh Uyển hơi ngẩng mặt lên: “Anh ấy bất đắc dĩ, vậy là ai ép anh ấy? Anh ấy đăng thông báo như thế là vì sao?”. Tôn Kính Nghi đáp: “Xin phu nhân hiểu cho Cậu Sáu hiện nay cục diện nguy hiểm, Cậu Sáu để phu nhân lánh tạm ra nước ngoài cũng là sợ phu nhân lo lắng”.
Tĩnh Uyển hơi nhếch môi lên, giống như đang cười: “Vậy cậu thành thật nói cho tôi biết anh ấy muốn lấy ai?”. Cô tuy giống như cười nhưng trong đáy mắt thấp thoáng nổi đau, toát lên sự lạnh lẽo tuyệt vọng. Tôn Kính Nghi ấp úng không nói, Tĩnh Uyển nói: “Anh không cần che dấu cho anh ấy nữa, anh ấy đã đăng thông báo cắt đứt quan hệ với tôi, hiển nhiên coi cuộc hôn nhân của chúng tôi không tồn tại, thanh minh rõ ràng cho bản thân như thế, chẳng lẽ không phải vì lấy người khác sao?”.
Tôn Kính Nghi ấp úng một lúc lâu, mới nói: “Xin phu nhân nghĩ cho toàn cục”. Tĩnh Uyển cười lạnh, bỗng nhiên đứng dậy mở cửa sổ ra: “Tôn Kính Nghi sự việc cũng đã đến đây, Doãn Tĩnh Uyển tôi cũng muốn biết sự thật, nếu anh không để tôi đi hỏi Mộ Dung Phong rõ ràng, tôi nói cho anh biết anh phòng được nhất thời, chứ không phòng nổi cả đời, nếu bây giờ tôi nhảy xuống, Cậu Sáu nhà anh không trút giận lên anh sao?”.
Tôn Kính Nghi rối tung rối mù, biết tính cô cương quyết nói làm là làm, nếu mình cố chấp không để cô đi Ô Trì, cô phẫn nộ tìm đến cái chết, anh ăn nói sao trước mặt Cậu Sáu? Một việc khó khăn như thế này, tiến thoái lưỡng nan đành nắm tay nói: “Xin phu nhân đừng có ý nghĩ đó, để Kính Nghi đi xin chỉ thị”.
Tĩnh Uyển cũng biết không có mệnh lệnh của Mộ Dung Phong, anh ta nhất định không dám để cô đi cho nên nói: “Vậy thì đi gọi điện cho Cậu Sáu nhà anh, nói bây giờ tôi muốn gặp anh ta, hỏi trực tiếp rõ ràng, sau này nhất định không làm phiền anh ta nữa”.
Mô Dung Phong nhận được điện thoại của Tôn Kính Nghi, trái tim liền chùng xuống, bất ngờ cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng nghĩ lại Tĩnh Uyển đã biết sự tình, nếu mình trực tiếp phân tích quan hệ lợi hại cho cô ta biết, có lẽ còn có cách chuyển biến,nếu tránh không gặp tính khí cô mạnh mẽ có khi thật sự sẽ chết còn hơn sống nhục. Anh vô cùng tức giận mắng Tôn Kính Nghi vô dụng, Tôn Kính Nghi nghe anh giáo huấn cũng chỉ cuối đầu im lặng. Mộ Dung Phong tuy cáu gắt một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Cô ấy đã muốn gặp tôi cậu hãy đưa cô ấy đến Thừa Châu, xong việc ở đây tôi lập tức về Thừa Châu”.
Sau khi anh dập điện thoại không biết trút giận vào đâu,tiện tay cầm gạt tàn thuốc bên cạnh điện thoại ném xuống đất.Các cảnh vệ thấy anh nổi giận lôi đình cũng im lặng nín thở.Thẩm Gia Bình cố gắng nói: “Cậu Sáu bớt giận sắp đến giờ hẹn với Trình gia rồi, Cậu Sáu nên đi thay quần áo thì hơn”
Mộ Dung Phong quát um lên: “Thay cái gì mà thay, mặc áo dài không đi gặp người khác được sao?”. Thẩm Gia Bình biết tính khí anh ta, đành cười nói: “Hôm nay có mấy vị khách nữ, Cậu Sáu xưa nay nho nhã…”.Mộ Dung Phong không chịu nổi anh ta lải nhải, phải đứng dậy đi thay âu phục.
Trình Gia có một cơ ngơi ở Ô Trì nằm ngay trên đường Ái Đạt của Ô Trì, trước sau đều có vườn hoa rộng, đặt tên theo tổ tiên Trình thị là “Trĩ Viên”. Vì Ô Trì mùa đông ấm áp, cho nên đến cuối thu đầu đông hàng năm Trình gia đều đến Trĩ viên tránh rét.Trong hoa viên thấp thoáng mấy căn nhà kiểu Tây, một trong số đó mang kiến trúc Tây Ban Nha tinh xảo,chính là nơi ở của hai tiểu thư nhà Trình gia tại Ô Trì.