- Thích ạ.
Mắt thằng bé ráo hoảnh, sáng rực lên. Nhật Linh đưa kẹo cho thằng nhóc, xoa lên mái tóc xù của nó. Dễ thương thật.
- Mà em tên gì? - Cô nghiêng đầu hỏi.
- Khang Luân.
- Oa. Tên em hay ghê. - Cô hớn hở.
- Thế tên chị là gì?
Thằng nhóc bây giờ mới nhớ ra việc hỏi tên người đang đứng trước mặt mình, nó kéo kéo áo Nhật Linh như đứa con gọi mẹ, trông đáng yêu hết mức. Cô cúi xuống xoa đầu thằng nhóc.
- Tên chị là Nhật Linh, biệt danh của chị là Gấu, em có thể gọi chị là Gấu nếu em muốn.
- Em không thích Gấu. - Thằng bé vô tâm đáp.
- Hơ. - Nhật Linh nghệt mặt, hơi ngạc nhiên nhìn Khang Luân. - Tại sao vậy?
- Vì chỉ có con gái mới thích chơi gấu bông. Em là con trai, không chơi đồ con gái!
Nhật Linh bật cười, ra là vậy, cậu bé này đúng là đáng yêu thật. Nói chuyện với cậu bé nãy giờ, cô cứ cười suốt. Xoa xoa đầu cậu bé, cô nhớ ra vẫn còn nhiều công việc phải làm. Đặt vào tay Khang Luân thêm chiếc kẹo mút sôcôla rồi đứng dậy.
- Chị đi làm việc nhé. Em ngồi đây đợi một lúc chắc ba mẹ sẽ đến thôi.
- Không. Ba mẹ không đến đâu. - Khang Luân lắc đầu kéo tay áo Nhật Linh.
Nhật Linh nghệt mặt ra nhìn Khang Luân. Trông nó hết dễ thương rồi, nụ cười nham hiểm đằng kia khiến cô thấy hoảng. Cô vuốt mái tóc, thở dài.
Không biết từ bao giờ, một khuôn mặt băng lãnh, một dáng người cao dong dỏng cứ đứng ở phía xa, ngắm nhìn từng nét biểu cảm trên khuôn mặt cô gái ấy. Hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô ở đây, anh tiến về phía quầy thu ngân hỏi han. Hóa ra cô bé làm thêm ở đây, chiều không đến sân bóng cùng Thiên Ngọc, hóa ra đến đây làm việc.
Nhật Linh hình như là đứa con gái đầu tiên Hải Đăng nhìn lâu như vậy, là hôm đó. Cô bé có vẻ khá tự tin vào cái đầu của mình, nhưng lại không đủ khả năng nhận dạng được mùi nguy hiểm, cô đang bị thằng nhóc 6 tuổi xỏ mũi. Nhìn cái vẻ mặt ngây ngô không biết làm thế nào của cô mà Hải Đăng thấy tội tội. Anh bước chậm rãi về phía cô bé, lên tiếng mỉa mai:
- Cô tính làm vú em cho nhóc này hả?
- Ơ... dạ. - Nhật Linh đang tưởng tượng đến cảnh ba hay mẹ, hay anh chị gì đó của thằng nhóc này đến đón, đôi mày giãn dần ra như được giải thoát, nhưng vừa ngước mắt lên, đôi mày lại nhíu lại. - Anh làm gì ở đây?
- Tôi đến đón nó.
Hải Đăng vừa nói vừa chỉ vào Khang Luân đang kéo kéo tay áo Nhật Linh, mắt long lanh.
- Vậy anh là anh trai nó ? - Nhật Linh thở phào, cúi xuống xoa xoa đầu Khang Luân. - Anh của em đến đón rồi nhé, về với anh thôi. Chị phải làm việc rồi, tạm biệt em nhé.
- Không phải. - Thằng nhóc cười nham nhở. - Đó đâu phải anh của em.
Lần này thì không chỉ Nhật Linh nghệt mặt ra đâu nhé, Hải Đăng mắt cũng đang trợn ngược lên. Nhìn cái hoạt cảnh này là Hải Đăng đã suy ra đoạn phim của mấy chục phút trước, chắc chắn cái cô bé ngốc này nãy giờ rất khổ sở. Anh xắn tay áo, xách tai Khang Luân kéo ra ngoài, mặt nhăn lại:
- Về ngay cho anh, anh sẽ đem mày đi trả cho cái thằng cha đó!!!
- Oái. Đừng mà. Gấu cứu em...
Thằng nhóc huơ huơ tay về phía Nhật Linh, la hét ỏm tỏi. Cô cố nở một nụ cười, vẫy vẫy lại thằng bé. Trong đầu thầm cầu mong Chúa đừng để con gặp lại hai tên dở hơi này nữa. Thật quá là phiền phức!
Dọn dẹp bãi chiến trường thằng nhóc Khang Luân bày ra, Nhật Linh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính, mưa bắn lên tấm kính trong suốt tạo thành những hạt nhỏ rớt xuống nền nhà ; bên ngoài thưa thớt người đi bộ, vài cặp đôi tay trong tay che những chiếc ô đủ màu sắc thật dễ thương. Đồng hồ chỉ 15 giờ 35. Chiều nay cô đã phí hoài một tiếng cho thằng nhóc kia rồi, không thể phí phạm thời gian nghĩ ngợi linh tinh được, phải làm việc thôi...
_oOo_
Thiên Ngọc đứng nép dưới một mái hiên gần đài phun nước, mưa đã to dần lên. Lạnh. Nó nghe lời Nhật Linh, chỉ mặc áo phông cộc tay với quần soóc cá tính. Giờ thì lạnh, gió cứ lùa qua người, mưa tạt thẳng vào mặt khiến khuôn mặt lấm lem hết cả, mái tóc dính nhẹp nước. Nó nâng cánh tay nhìn đồng hồ, gần 4 giờ rồi mà vẫn không thấy Hoàng Quân đến.
Ban nãy Khang Duy nhắn tin nói rằng Hoàng Quân có việc bận, cố đợi cậu ấy. Nó đứng một lúc thì trời đổ mưa, cũng định bỏ về. Nhưng dù sao cũng rất muốn gặp Hoàng Quân, chắc cậu ấy có việc đột xuất mới vậy. Nó cứ nghĩ mọi chuyện quá ư đơn giản, cứ đợi đi, Hoàng Quân nhất định sẽ đến thôi.
“Hắt xììììììì...”
Nó khịt mũi ôm lấy hai cánh tay đang run lên vì lạnh. Nếu cứ thế này có lẽ sẽ ốm mất. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, nó thấy cả người run lên từng hồi, mệt mỏi vô cùng.
“Heo không đòi ăn cơm
Heo không đòi ăn cám
Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ
Em không thèm mua kem
Em không thèm mua bánh
Em để dành cho heo
Em lì xì heo đất hai trăm mỗi ngày...”