“Ngày mới nắng ấm heo xinh xinh đi trên con đường
Chợt thấy bóng dáng heo Manly đang oai nghiêm nhìn.
Làm tim heo xinh đang yên vui bỗng rung rinh vì mắt ai to tròn
Mình phải làm sao vẫn cứ bước hay cứ đứng vậy...”
Một số người không chịu được đã bỏ ra ngoài. Hết hội trưởng Hội Sinh viên đẹp trai, giờ lại đến cô bé dễ thương này, hình như đang muốn thay nhau tra tấn lỗ tai của những con người phía dưới. Chỉ có người được mong chờ nhất thì vẫn im lặng trên chiếc bàn đằng kia đơn lẻ. Những người hát-rất-xung thì lại hát không ra gì. Khang Duy mặt nghệt ra, giọng hát của Thiên Ngọc đã vô tình phá tan giấc mơ ngọt ngào của anh. Thật kinh khủng, giọng hát này có khi còn kinh dị hơn giọng hát của anh. Đằng cuối sân khấu, Hoàng Quân lúc đầu có hơi chút ngạc nhiên, sau đó lại cười ngờ nghệch. Thật là giống Khang Duy quá đi, hát chẳng ra gì mà cứ thích hát... Giống Khang Duy à? Hoàng Quân yên lặng một chút, sao bỗng nhiên lại nghĩ vậy chứ. Khẽ thở dài một cái, Hoàng Quân bước lên sân khấu, tiến lại gần Thiên Ngọc. Người thứ ba lên sân khấu, khán giả cũng không hi vọng gì nhiều nữa. Hai người đã là quá đủ, người này, nếu như hát tệ nữa thì thật là...
- Tôi sẽ không hát. - Hoàng Quân cười nhẹ. - Tôi nhảy được chứ.
- Yeah... Nhảy đi Quân, cậu nhảy đẹp lắm.
Tiếng reo hò cổ vũ ầm ĩ làm Khang Duy phát bực, sao ban nãy anh không nhảy nhỉ, có phải cũng được cổ vũ như vậy không? Tên nhóc này định thể hiện gì đây, đúng là biết cách làm người ta phát bực.
- Không. Không được nhảy. - Khang Duy đứng lên nói lớn.
- Lí do?
- Tôi không thích. Tôi mời mọi người đến đây hát.
Có tiếng xì xào bàn tán, có người đồng tình, có người không. Nhật Linh gần như bị chết ngạt trong đám đông, vừa len ra được khỏi đám đông tìm chút ôxi để thở, vội vã nhảy nhảy lên để xem phía trước có gì. Nhật Linh chiều cao có hạn, phía trước nếu không phải đàn anh cao to thì cũng là đàn chị chân dài. Lại đông đúc như vậy thật sự khó mà nhìn được về phía trước. Vịn vai một ai đó kiễng hẳn chân lên, cô thấy cái đầu Hoàng Quân đập ngay vào mắt, cậu ta cao thật. Chắc phải hơn mét tám.
Ngồi yên lặng để ý từng hành động của Nhật Linh, Hải Đăng thấy buồn cười. Cô dễ thương thật, cứ nhí nha nhí nhảnh như trẻ con. Cô để ý nhiều thứ, hiếu kì nhiều thứ nhưng Hải Đăng nhận thấy hình như cô luôn lảng tránh anh thì phải. Không biết làm thế nào để anh có thể là tâm điểm chú ý trong mắt cô. Nhìn về phía Khang Duy với Hoàng Quân đang tranh cãi, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Hải Đăng, anh đứng dậy đi dần ra phía đám đông, len đến gần khán đài giật lấy chiếc micro.
- Tôi có thể hát chứ?
- Hải Đăng, anh Hải Đăng cầm mic kìa.
- Hải Đăng......Yeahhhhhhh...
Bên dưới tiếng hò hét ầm ĩ, Hải Đăng chưa nhìn thấy Nhật Linh, cõ lẽ cô vẫn chưa thể kiễng chân cao lên được. Nghĩ đến đây, anh khẽ cười một tiếng thật nhẹ.
- Óa! Hoàng tử băng giá của chúng ta vừa mới cười kia kìa.
- Đăng, hôm nay cậu hát nữa sao?
- Hải Đăng, em yêu anh...
Hải Đăng quả là rất được hâm mộ vào thời điểm này. Là hoàng tử băng giá, khó gần nhưng lại là thần tượng làm xiêu lòng bao cô gái vì khả năng đa tài, khuôn mặt điển trai nổi bật. Giọng hát thì đúng thật là trời phú, một chất giọng trầm ấm và êm ái. Nụ cười ít xuất hiện trên môi, nhưng khi anh nở nụ cười, vẻ đẹp càng tăng thêm bội phần.
- Cậu sẽ hát bài gì? - Khang Duy bỏ rơi luôn vụ cãi vã với Hoàng Quân, lên giọng hỏi
- Show you off. Cậu có chứ?
Khang Duy lục lại trí nhớ một chút, Hải Đăng rất thích bài hát này, nhưng Khang Duy lại không thích. Lý do thì anh không biết, có khi trong đĩa không có bài nãy cũng nên. Sau một hồi tìm tìm kiếm kiếm, Khang Duy nói vọng lên sân khấu.
- Không có, bài khác nhé.
- Anh này... - Hải Đăng quay sang nói với anh chàng đệm đàn cho quán, hỏi rất lịch sự. - Anh có đàn ghita chứ?
Anh chàng đệm đàn nhìn quanh rồi khẽ gật đầu. Hải Đăng tỏ ý gật đầu, anh cúi người lịch sự:
- Cho em mượn.
- Làm gì vậy? - Khang Duy cất giọng tò mò hỏi.
- Nhất định phải hát Show you off.
- Yeahh... Ủng hộ Hải Đăng.
Tiếng hò hét vang ầm lên, mọi người có lẽ rất muốn nghe Hải Đăng hát. Những người chưa bao giờ nghe anh hát lại càng tò mò, không biết hay đến cỡ nào mà được cổ vũ đón chào nồng nhiệt như vậy. Mặt Khang Duy trở nên khó hiểu, chưa bao giờ anh thấy Hải Đăng như vậy cả. Thiên Ngọc trầm ngâm một hồi, Nhật Linh cũng rất thích Show you off, có lẽ nào là tặng cho cô ấy không? Đảo mắt tìm Nhật Linh ở phía dưới, cô đang đứng sát ngoài cửa, có lẽ nhìn lên sân khấu không được rõ, nhưng lại là chỗ tuyệt nhất để nghe, âm thanh truyền đến không quá to đến mức ồn ã mà chỉ nhẹ nhàng, đủ để người ta cảm nhận.