- Tự tin lên, anh nói rồi, trong mắt tất cả mọi người, hiện tại của anh là em, không phải Linh Trang. Nếu có người cần phải cúi mặt xuống thì người đó phải là cô ấy chứ không phải em. Em cứ coi như mình là bạn gái của anh đi, em được phép chua ngoa một tí, đanh đá một tí, soi mói một tí, nói chung là cứ làm mọi thứ như thể em đang ghen lồng lộn lên khi thấy người yêu của mình đi ăn với tình cũ ấy.
Phụng Anh nhìn vào đôi mắt đầy tiếu ý của Hoàng Anh, đứng dậy và buông một lời ráo hoảnh:
- Đừng nằm mơ.
Sau đó cô bước ra cửa, để lại Hoàng Anh cười tẽn tò nhìn theo cô, sau đó vội vàng đi theo.
Vào giờ ăn trưa, có khoảng hai phần ba nhân viên của công ty NASSCO sẽ lựa chọn ăn trưa ngay tại văn phòng của mình, cái này đã thành lệ rồi. Mọi người vẫn thường tự mang cơm đi làm, hoặc gọi cơm hộp về ăn ngay tại văn phòng. Chỉ có một phần ba những thành phần không thể tự nấu ăn hoặc muốn tự mình chọn những món ăn mình thích mới ra ngoài, nhưng chỉ một phần ba nhân viên công ty cùng lúc ra ngoài vào giờ ăn trưa thôi cũng đủ làm thang máy kẹt cứng rồi, không kể nhân viên của các công ty khác trong cùng tòa nhà cao hơn hai mươi tầng này nữa. Nhiều anh chàng khỏe chân sẽ chọn ngay phương án đi cầu thang bộ, thỉnh thoảng Hoàng Anh cũng thế, nhưng hôm nay có Phụng Anh ở đây, hiển nhiên anh không thể làm thế, chỉ có thể kiên trì đợi tới lượt mình mà thôi.
12h17 phút, cuối cùng hai người cũng bước ra khỏi cái thang máy kẹt cứng người để tiến vào cafe Topical, quán cafe mang phong cách hiện đại của phương Tây với đồ ăn nhanh đủ các loại. Bước vào cửa, Hoàng Anh hơi dừng lại để đưa mắt tìm người, sau đó lập tức nhìn thấy Linh Trang đang ngồi ở một bàn nhỏ vốn dành cho hai người. Cái tính trẻ con của cô vẫn không hề thay đổi ngay cả khi đã lấy chồng, điều đó khiến cho Hoàng Anh cảm thấy hơi tức cười. Chẳng lẽ cô cho rằng chọn một chỗ ngồi như thế sẽ làm khó cho anh và Phụng Anh được hay sao?
Hoàng Anh lập tức phớt lờ cô, chọn một chiếc bàn bốn chỗ, kéo ghế cho Phụng Anh ngồi xuống, điềm nhiên như không hề biết Trang đã có mặt ở đây và đang đợi anh. Anh cố tình gọi phục vụ thật to để Trang ngồi cách đó vài bàn cũng phải nghe thấy. Anh hơi liếc mắt nhìn, chỉ thấy Trang đang cắm cúi vào chiếc Ipad ngẩng đầu, đưa mắt về phía này, sau đó gương mặt cô như sa sầm lại, nhưng cô vẫn thu dọn điện thoại ở trên bàn cho vào túi xách và cầm Ipad trên tay rời khỏi chỗ đó, tiến về phía anh và Phụng Anh đang ngồi. Lúc cô đến, Hoàng Anh và Phụng Anh đang chúi đầu vào cái menu một cách thân mật, dường như cũng chẳng để ý cho đến tận khi cô lên tiếng nữa.
- Anh tới rồi à? Em chờ anh mãi.
Hoàng Anh ngẩng đầu nhìn, hơi kinh ngạc trước gương mặt có vài vết bầm còn chưa kịp tan của cô, định hỏi gì đấy mà cuối cùng lại không biết hỏi gì. Mặc dù đã trang điểm khá kĩ nhưng Linh Trang vẫn không thể giấu nổi vết thâm đen ở một bên khóe môi và cuối chân mày. Tự nhiên, Hoàng Anh lại cảm thấy mình thật độc ác khi cố tình bày ra những trò chẳng đâu vào đâu chỉ để chọc giận người con gái mà mình từng rất yêu này.
Linh Trang vẫn thản nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, hơi đánh mắt qua nhìn Phụng Anh, sau đó lại nhìn về phía anh, dường như cô chẳng hề bận tâm lắm tới ánh mắt đầy kinh nghi của Hoàng Anh dành cho mình. Ngày hôm nay, cô đã nhận quá đủ những ánh mắt soi mói kiểu đó rồi, nên bây giờ cô chẳng còn cảm thấy ngượng ngùng nữa.
- Mặt em bị sao thế? - Cuối cùng, Hoàng Anh vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi.
- À, em mới học lái xe. Đây là kết quả của lần đầu thử lái. May mà chỉ bị thương nhẹ… - Linh Trang cười đáp. – À, hôm qua lúc anh nhắn tin thì em ngủ rồi nên không trả lời anh được.
- Phụ nữ thường không làm chủ được tay lái những ngày đầu mới học. Lần sau em nên cẩn thận. - Hoàng Anh cố lờ đi câu nói sau của Trang, chỉ gật đầu căn dặn, sau đó lại quay sang hỏi Phụng Anh, người nãy giờ bị anh bỏ quên chỉ vì một, hai vết thâm tím trên mặt của người tình cũ. - Em đã quyết định ăn gì chưa?
- Ừm… soup bí đỏ đi. Và một phần Matcha. - Dường như chẳng để tâm tới câu chuyện qua lại ngắn gọn của Hoàng Anh và Linh Trang nên khi được hỏi tới, Phụng Anh vẫn còn đang chăm chú đọc cuốn menu, vài giây sau mới trả lời anh.
- Ăn như thế thì làm sao mà béo được. - Hoàng Anh hừ giọng, giống như một anh chàng đang quan ngại cho sức khỏe của bạn gái mình, anh còn nói thêm. - Hay em ăn thêm BBQ Fried Chicken nhé!
- Không, cảm ơn! Hôm nay em ăn chay. - Phụng Anh quay sang nhìn anh và nở một nụ cười tương đối ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại như đang tóe lửa.
“Rõ ràng là không vui mà còn làm bộ!” Hoàng Anh tự nhủ trong lòng, sau đó cũng nhún vai chiều theo ý của cô.
- Chắc chúng ta vẫn ăn combo cho hai người như mọi lần chứ anh? - Lúc này, Linh Trang lại hỏi, dường như cô đã chuẩn bị sẵn menu từ trước cho hai người rồi.
Rõ ràng biết Phụng Anh là bạn gái hiện tại của anh mà Linh Trang còn cố tỏ ra khiêu khích như thế, còn muốn gợi lại cả những thói quen trước đây của hai người, cô đang muốn làm gì đây? Hẹn anh đi ăn không phải chỉ vì muốn gợi những kỷ niệm yêu đương xưa cũ ấy chứ? Nếu hành xử như thế thì chẳng phải là Linh Trang thông minh và tinh tế mà anh từng biết nữa. Dù có muốn nối lại tình xưa và bắt đầu một cuộc tình phiêu lưu và tội lỗi với anh thì Linh Trang cũng sẽ làm một cách khôn khéo hơn nhiều. Hay sự xuất hiện của Phụng Anh đã làm thay đổi những tính toán của cô rồi?