- Này, em phải có trách nhiệm với những gì mình đã hỏi chứ. - Hoàng Anh kêu lên một cách bất mãn, rõ ràng là cô đã nhìn và chất vấn anh như một cô người yêu, cuối cùng lại phủi tay như không có gì xảy ra.
- Mọi câu hỏi đều là giả định, chỉ có người trả lời mới cần chịu trách nhiệm những gì mình đã nói. - Phụng Anh khoanh tay, thản nhiên dựa vào ghế.
- Được rồi, em thắng. Anh không đấu được với miệng lưỡi sắc sảo của em. Nhưng như thế thì liên quan gì tới bạn gái cũ của anh?
- À, lúc tôi đến đây, định gọi cho anh thì gặp người đó đi xuống. Thấy tôi, chị ấy lập tức tới hỏi han, sau đó nói rằng anh đang họp, sau giờ họp hai người sẽ đi ăn trưa với nhau. Và chị ấy rủ tôi đi cùng tới quán ăn mà hai người hẹn nhau.
- Có chuyện đó nữa à? Thế em bảo sao? Rốt cuộc sao em lại lên được đây?
- Tôi nói tôi tới gặp anh không phải để ăn trưa, nên tôi không đi.
- Tốt lắm. - Hoàng Anh cười cười gật đầu. - Sau đó thì sao?
- Chắc chị ta không đành lòng nên tốt bụng đưa tôi lên tận phòng lễ tân, nói là cứ đợi anh ở đó là được.
Hoàng Anh gật gù. Nếu không phải anh muốn quay lại phòng để xem lại chút tài liệu mà đi ăn luôn theo thói quen, có lẽ Phụng Anh vẫn còn phải đợi không biết tới khi nào. Một chiêu này của Trang cũng thật cao tay, nếu không phải anh quá hiểu cô, có lẽ còn nghĩ rằng cô thật sự rất tốt bụng.
- Đây, hồ sơ xin tài trợ của câu lạc bộ Sức Trẻ đây, mong anh xem kỹ và cho chúng tôi một câu trả lời sớm. Hai tuần nữa là chúng tôi tổ chức đi rồi…
- Ừm… - Hoàng Anh đặt hồ sơ lên bàn, sau đó nói tiếp. - Cũng muộn rồi, chúng ta đi ăn thôi.
- Tôi nói rồi, tôi tới không phải để ăn trưa với anh. - Phụng Anh trợn trắng mắt, xem ra cô luôn luôn bị rơi vào trạng thái căng thẳng khi ở gần anh.
- … Sau đó anh sẽ cho em câu trả lời ngay. - Hoàng Anh chêm thêm vào một câu, chỉ như vậy cũng đủ đè bẹp sức phản kháng của Phụng Anh với mình rồi.
Cô hít sâu vào một hơi, sau đó gật đầu bằng tất cả sự cố gắng nhẫn nhịn để không phải nổi nóng của mình:
- Được… Tôi hy vọng anh giữ lời. Nhưng anh gọi tôi tới đây, có phải muốn dùng tôi để đối phó với cô bạn gái cũ của anh hay không?
- Nếu em nghĩ như thế. Còn anh thì chỉ muốn nói cho cô ấy biết, hiện tại của anh là em, không phải cô ấy. Anh hy vọng sẽ dập tắt được những suy nghĩ viển vông của cô ấy.
- Anh nghĩ chị ấy muốn quay lại với anh sao? - Phụng Anh nhìn anh thắc mắc, sau đó còn cố nói thêm một câu nữa. - Ngay cả khi chị ấy đã có chồng?
- Anh đã yêu và ở bên cô ấy hai năm, anh đủ tự tin để nói rằng anh hiểu cô ấy hơn cả lão chồng già của cô ấy bây giờ. Và anh cũng đã làm công tác tuyển dụng nhân sự gần 5 năm rồi, nói không ngoa, nhưng anh bắt đầu cảm thấy mình càng ngày càng giống một lão hồ ly, chỉ cần để ý một chút thôi sẽ lập tức biết được đối phương nghĩ gì trong đầu. Anh còn trẻ, anh độc thân, anh lại vẫn còn tình cảm vấn vương với cô ấy, so với lão già kia, có lẽ anh chỉ thua về tiền bạc. Đàn bà thời nay, sáng ăn cơm nhà trên, tối ngủ nhà dưới là chuyện bình thường.
- Cái gì mà nhà trên với nhà dưới. - Phụng Anh cau mày tỏ ý không hiểu.
- À, một kiểu nói về những người ngày ở nhà cao cửa rộng, ăn sơn hào hải vị của chồng già, tối thích ngủ nhà dưới với trai trẻ ấy. - Hoàng Anh cười khẩy, ngay cả giọng nói cũng có phần đắng chát, chưa bao giờ anh nghĩ mình lại có thể nói về Linh Trang như thế được.
- Anh cũng còn yêu chị ấy, như thế chẳng phải rất tốt sao?
- Em thực sự nghĩ vậy à? - Hoàng Anh ngồi xuống mép bàn, ngay trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô hỏi.
- Không, tôi chẳng thấy nó hay ho tẹo nào. - Phụng Anh thành thật nhận xét.
- Vậy em hãy giúp tôi dứt bỏ cái suy nghĩ ấy đi. - Anh nhoẻn miệng cười, nhưng trong mắt Phụng Anh đó thật sự là một nụ cười chứa đầy âm mưu.
- Tôi nghĩ là chúng ta vẫn đang duy trì một thỏa thuận… - Phụng Anh nở một nụ cười méo xẹo, rõ ràng cô nhận ra âm mưu nguy hiểm trong lời nói của người đàn ông này.
- Được rồi, anh thừa nhận mình gọi em tới đây cũng vì suy nghĩ ích kỷ của riêng anh. Nhưng anh thiết nghĩ cũng đâu có vấn đề gì. Thứ nhất, đằng nào em cũng phải ăn trưa, ăn trưa ở trường hay tới đây ăn trưa với anh cũng là ăn, mà ăn ở đây em còn được free toàn bộ. Thứ hai, chỉ cần ăn xong một bữa trưa với anh, em đã có câu trả lời mình cần mang về cho Câu lạc bộ của bọn em, chỉ còn xem là câu trả lời của anh có thể khiến bọn em thỏa mãn được bao nhiêu phần mà thôi. Em có thua lỗ gì trong một giờ ăn trưa này đâu. - Hoàng Anh đứng thẳng dậy, nhìn đồng hồ, sau đó nói tiếp - Đã tới giờ hẹn rồi, mình đi thôi.
Thấy trong mắt Phụng Anh có một chút chần chừ, anh lại nói tiếp: